21 Phong Liên ngồi yên, để xem cô ta giải quyết việc lộn xộn này như thế nào, cứ coi như là cách kiểm tra xem cô ta giỏi đến mức nào.
Điệp Mị thấy thái độ thờ ơ của Phong Liên và Trần Nhược là biết chắc cả hai người sẽ không giúp, vậy cô cũng phải tự giải quyết thôi.
22 Điệp Mị nói xong thì bước đi, ai cũng vô cùng ngạc nhiên, tối nay là một buổi tối làm nhiều người sốc não, Phong Liên, Trần Nhược làm bao người phải sợ hãi và nể phục
Họ đều có khí thế bất phàm nhưng có một cô gái còn bất phàm hơn.
23 Mấy ngày nay,ngoài việc nói chuyện với đám phi tần và bàn việc chính sự với hoàng thượng thì chẳng có gì bất thường.
Lấy làm lạ,không lí nào nàng ta (thục phi) lại không ra tay.
24 Điệp Mị biết Phong Liên cứ đóng chặt tâm chí và con tim mình thì sẽ ôm lấy đau khổ,Điệp Mị nghĩ đã tới lúc giúp Phong Liên tìm một người mới.
Nhưng Điệp Mị nhiều lúc chẳng hiểu bản thân mình, vì sao cô cứ dối lòng, hay cảm xúc khi nhìn thấy Phong Liên chỉ là nhất thời.
25 Nếu như có mấy bạn thắc mắc về diễn biến truyện quá nhanh thì các bạn hãy tiếp tục theo dõi, bí mật sẽ từ từ bật mí, thời gian bên người đâu ngắn thế.
26 Ở quán trà Trương Hy, Huyền Ân và Kiến Hào đang rất vui vẻ nói chuyện. Kiến Hào nhìn thấy Điệp Mị, thấy lạ nên hỏi Huyền Ân “Huyền Ân tì nữ này là ai sao ta chưa từng thấy?”
Huyền Ân vui vẻ trả lời “Là nô tì mới vào, tên là Mị Chi.
27 Trần Nhược hiện đang rất lo lắng, tuy Trần Nhược đã kêu người tìm Điệp Mị. Nhưng vẫn không nghe tin gì từ Điệp Mị, mãi đến hôm nay Trần Nhược mới nghe được ít chuyện.
28 Phong Liên nhìn Huyền Ân chằm chằm, những con mắt quanh đó cũng nhìn Huyền Ân nhưng với ý không mấy tốt đẹp. Phong Liên nói với Huyền Ân:
“Vậy à. Hôm nay tới đây là được rồi, các nàng cứ tiếp tục, ta đi trước”
Sau đó Phong Liên bước ra ngoài, rồi Thục Phi lại tiếp tục, nhưng lần này quả nhiên sẽ có bất lợi cho Huyền Ân và Điệp Mị, sự chú ý đang đổ phía về Huyền Ân.
29 Sáng hôm sau, tất cả những người ngày hôm qua trúng tuyển đều ở Càn Thanh cung nghe sắc phong.
Phong Liên ngồi từ trên nhìn xuống, mọi ánh mắt của các phi tần đều nghiêng về phía Huyền Ân, mà chả mảy may để ý Điệp Mị.
30 Một phát ngôn ngây sốc làm Phong Liên bất ngờ, Phong Liên nhìn về phía Điệp Mị rồi suy nghĩ: Lai lịch sao? Ba năm qua nàng rốt cuộc đã làm gì, ở đâu?
Trần Nhược trên đường đi thì có một tên áo đen xuất hiện, “Bẩm Cung chủ, thuộc hạ đã chuẩn bị xong.
31 Bỗng Phong Liên chụp tay Điệp Mị lại, kéo Điệp Mị ngã xuống người Phong Liên. Điệp Mị bất ngờ bị kéo vào lòng Phong Liên, cô chẳng hay biết gì nữa.
Phong Liên giữ chặt Điệp Mị cuối mặt xuống gần Điệp Mị rồi nói “Nàng dám vào đây sao?”
Điệp Mị quá đổi bất ngờ, vốn cô chỉ định vào đây xem xét tình hình, rồi chuồn lẹ nhưng xui sao giờ lại bị Phong Liên giữ lại.
32 Điệp Mị trong khi đó thì đang giúp cho Huyền Ân tắm rửa, nói gì thì nói nhưng Huyền Ân chỉ mới 15 tuổi, tuy dung mạo đẹp như hoa nhưng thân hình thì vẫn chưa gọi là đầy đủ “điện nước”.
33 Trong phòng hiện giờ còn lại ba người, Điệp Mị, Huyền Ân và Phong Liên. Điệp Mị đứng ở xa, còn Phong Liên và Huyền Ân thì có vẻ như đang nói chuyện.
Kim Tổng Quản khá ngạc nhiên khi Phong Liên để lại một nô tì ở trong phòng, có lẽ điều này khiến cho sự nghi ngờ của Kim Tổng Quản được chắc chắn hơn.
34 Người đó cất tiếng “Điệp Mị thật không ngờ ngươi còn sống, con tiện tì nhà ngươi sống cũng dai thật. Từ từ đi, ngươi sẽ nếm đủ những gì ngươi gây ra cho ta.
35 Điệp Mị cười to nói “Bảo vệ ta ư,nực cười, nực cười”
Phong Liên đau buồn khi thấy Điệp Mị như vậy, nàng ấy làm sao sống sót được, đã ở đâu, làm gì, bản thân Phong Liên đều không biết.
36 Truyện này hư cấu, toàn bộ do tác giả dựng lên, không có thật
__________________________________________________________________________
Trần Nhược mãi suy nghĩ về Điệp Mị, nhưng không phải đang tương tư(kiểu nhớ mong, yêu thương nhớ nhớ) mà là nghĩ đến việc Điệp Mị có phải là Kì nữ ở Giang Thư khoảng ba năm trước hay không?
Trần Nhược đang nhớ lại một cô gái mà Trần Nhược gặp được lúc đi đến Thiên Hải, trên đường đến Thiên Hải thì có đi tới Giang Thư nghỉ ngơi.
37 Tấm khăn đỏ thơm mùi thanh thanh dịu nhẹ, một mùi hương đặc biệt, Trần Nhược chưa từng ngửi qua. Mùi hương có một không hai làm Trần Nhược nhớ mãi không quên.
38 Khi Điệp Mị nhập cung và trở thành hoàng hậu, lúc đó cô chỉ mới được có 13 tuổi, chỉ là một nha đầu nhỏ nhưng cô có một dung mạo đẹp như hoa, khiến nhiều người xao xuyến.
39 Kim Tổng Quản nói đến đây thì bước đi, còn một mình Điệp Mị ở lại. Cô ngây ngô không hiểu gì, những quá khứ mà cô không biết được làm cô cảm thấy bối rối về những chuyện xảy ra xung quanh.
40 Phong Liên tuy thấy những lời này rất nhẫn tâm và dường như vô cùng cay độc nhưng nhất quyết Phong Liên sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy.
Điệp Mị nói xong thì tưởng như có thể đi được nhưng chưa gì đã bị Phong Liên cầm tay giữ lại.