41 Phần y phục nữ hầu của cô bị tuột, Phong Liên nhìn thấy mà ngượng. Điệp Mị cười nham hiểm, cô từ từ chạm lên thân người của Phong Liên.
Đưa mặt mình lại gần phần cổ của Phong Liên, rồi thở nhẹ vào đó, móc cái kim nhỏ ra và bất ngờ đâm vào cổ cổ của Phong Liên.
42 Truyện này có vài chương do lỗi lúc đăng nên bị mất vài phần, vì thế có thể lúc đọc lủng củng và khó hiểu. Mong mọi người bỏ qua nhé, giờ sẽ không thế nữa đâu.
43 Ngủ đến tờ mờ sáng thì cô giật mình tỉnh lại. Ngước dậy thì cô thấy mình nằm ở trên giường, cô nhanh chóng đứng dậy, nhìn xung quanh thì thấy Phong Liên đang nằm trên ghế nghỉ ngơi.
44 -Nếu còn im lặng thì đừng trách ta, ta có cách để tìm ra người đã đánh nàng, nhưng ta nói trước ta sẽ làm lớn chuyện này, bây giờ nàng chọn đi, để ta giải quyết hay là nàng nói ra.
45 -Nếu còn im lặng thì đừng trách ta, ta có cách để tìm ra người đã đánh nàng, nhưng ta nói trước ta sẽ làm lớn chuyện này, bây giờ nàng chọn đi, để ta giải quyết hay là nàng nói ra.
46 Cô ngập ngừng nhưng cũng tới gần ngồi ăn cùng Phong Liên. . . .
Đêm lạnh, trong quán trọ sau khi dùng bữa, cô nằm lên giường ngủ, Phong Liên thì nằm đất, thấy trời dần chuyển lạnh, cô đành kêu Phong Liên lên nằm chung, dù gì người ta cũng là hoàng đế.
47 Từ khi nào mọi kìm nén của Phong Liên đã bộc phát, dục vọng không thể kìm nổi, tại sao trước kia Phong Liên chưa có cảm giác này, khoái cảm khiến cho vạn người mê man, cảm giác kích thích đến cực độ.
48 Lết xác về hoàng cung, thấy cô vô cùng mệt mỏi nên Phong Liên sai người làm chút trà và điểm tâm, còn Điệp Mị, Phong Liên kiên quyết bảo cô ở lại Càn Thanh Cung nghỉ ngơi, sợ nhiều đàm tiếu cô từ chối liên tục nhưng mảy may không được.