21 Cốc, cốc” “Vào đi” Hắn nhẹ tay xoa xoa huyệt Thái Dương “Tiêu đại tổng tài, hôm nay làm sao vậy?? ” Đẩy cửa bước vào Tang Tử Phàm ko khách khí ngồi xuống ghế da đối diện Ngự Phi “Ngươi khi nào đã học được bộ dang của tiểu tử Văn Hoa vậy” “A….
22 Màn đên buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên, bầu trời đêm thành phố T cũng theo ánh đèn sáng lên như ngoc, hơn nữa càng về đêm , thành phốlại càng mỹ lệ Quán bar “Mị Ảnh” đã tràn ngập âm nhạc , trữ tình lãng mạng, đèn vàng mờ ảo chiếu vào vách tường màu xanh lam, làm cho bên trong quán bartràn ngập phong cách nước ngoài cùng bầu ko khí mơ màng, thoải mái, màmê ly Bầu trời theo thời gian càng lúc càng tối, thì khách đến quán cũng càng ngày càng nhiều Sớm thành thói quen sống về đêm, trải lẫn gái đều tụ tập trong này,bọn họ thoải mái nói chuyện có, một mình uống rượu, vui vẻ cùng bạn gáinăm tay cũng có, múa theo dòng nhạc nhẹ cũng có, tất cả mọi người đềutận tình hưởng thụ buổi tối vui vẻ này Các cặp đôi song song đan chặt, tình cảm nồng đậm, vành tai cùng tócmai chạm nhau, giở trò……Những chuyện tương tự như vậy xảy ra ở đây , xem như cũng rất bình thường Ba gã đại soái ca ngồi ở quầy bar nhàn nhã uống rượu, trước một cảnhtượng hấp dẫn người chú ý như thế, nhưng bọn họ vẫn tỏ vẻ hồn nhiên kobiết, hoàn toàn ko chú ý đến những người xung quanh mình ko ngừng hướnghọ đánh ánh nhìn quyến rũ Đêm ngày càng khuya, cuộc sống về đêm ngày càng nóng, hắn còn ko muốn về nhà, cái cảnh kia vẫn còn khắc trong đầu hắn, hình ảnh nàng kinhnóng lòng né tránh, còn cả vẻ biểu tình kinh ngạc, đều chờn vờn trướcmặt hắn Vì cái đêm phẫn nộ, phóng túng cùng thô bạo ấy đã khiến cho hắn kothể bình mà đối diện nàng, hắn ko rõ vì sao hắn lại tức giận như vậy, vì sao hắn lại muốn ……để ý?? Cho nên hắn muốn chờ đến khi tâm tình bình phục sẽ đi gặp nàng, nhưng mà, dù một tuần nay, các nữ nhân khác đều xoay quanh hắn, nhưng thậtchết tiệt, khuôn mặt thanh thuần, đáng yêu của nàng lại luôn xuất hiệntrước mắt “Reng….
23 Ngồi trên sô fa lúc này, Lôi Dĩnh ôm lấy hai đầu gối , đầu dựa vào tường, tầm mắt dừng lại ở hướng cửa chính Nàng đang đợi hắn về, tuy biết rằng hiện tại trời đã khuya, nhưngnàng ko ngủ được, nàng vẫn muốn chờ hắn về nói chuyện, một tuần nay,nàng kỳ thực sống cũng ko tốt “Răng, rắc” Thanh âm cửa chuyển động vang lên,đem suy nghĩ của Lôi Dĩnh nhanh chóng kéo về hiện tại “Anh đã trở về” Lôi Dĩnh rất nhanh dứng dậy đi đến bên cạnh Cung Thần Hạo, giúp hắn cởi áo khoác, rồi treo nó lên giá áo “Sao em còn chưa ngủ?” Cung Thần Hạo hơi hơi nhíu mày, hiện tại đãhơn 12 giờ khuya, nàng tại sao vẫn chưa nghỉ ngơi? Chỉ vì chờ hắn sao?? “Em đang đợi anh” Lôi Dĩnh cúi đầu nói “Anh hôm nay ko phải đã nói sẽ trở về vào tối nay sao??” “Chuyện là, là em muốn cùng anh nói chuyện, cho nên……” Lôi Dĩnh ấp úng “Nói chuyện gì?” Cung Thần Hạo ngồi xuống sô fa, nhìn về phía Lôi Dĩnh hỏi, một tuần nay ko thấy, nàng có vẻ gầy yếu ko ít Lôi Dĩnh xoay người ngồi cạnh hắn trên sofa “Em muốn cùng anh nói đến chuyện hôm đó, ngày đó, cũng ko giống như anh nghỉ, bọn họ là bạn bètốt của em, tuy em biết cử chỉ của họ rất dễ khiến cho người ta hiểulầm, nhưng bởi vì bọn em đã lâu ko gặp mặt, nên mới có thể vô cùng thânthiết như vậy” “Cho nên?” “Em cũng ko muốn cùng anh giải thích, nhưng vì em cho rằng vợ chồngko nên có hiểu lầm, huống chi trong truyện này em ko sai” Lôi Dĩnh đãnói ra lời nàng muốn, trong lòng nhất thời có chút thoải mái “Vậy, chiếu theo ý của em, nghĩa là lỗi của anh à!” Ngữ khí của hắntuy rất nhẹ, nhưng ko khó để nhận là hắn đang kiềm chế tức giận “Em ko có ý đó, em bất quá chỉ muốn giảm bớt mâu thuẫn hiện tại của chúng ta” “Phải ko?” “Còn nữa, nếu đã kết hôn, vợ chồng cơ bản phải tôn trọng nhau, tuyrằng em cũng ko muốn trói buộc anh, nhưng là chuyện xuấ , tin tỉnh yêucủa Cung đại thiếu gia anh, mong anh tận lực tránh cho” Lôi Dĩnh nhẹnhàng mà nói xong “Anh bất quá chỉ là muốn cùng các nàng nghe nhạc, ăn một bữa cơm, màcác tạp chí luôn luôn làm lớn chuyện.
24 2 giờ đêm “Reng…. ” Âm thanh của điện thoại vào đêm khuya có vẻ dị thường chói tai Tiêu Ngự Phi nhíu mày, theo giấc mơ bừng tỉnh, mò tay lên đầu giường, mở đèn bàn ra, lấy điện thoại tiếp chuyện, tay phải dụi dụi mắt “Tiêu Ngự Phi, ai vậy?” “Ai vậy? Ngoại trừ cái người luôn bị ngươi cúp máy là ta thì còn có ai?” “Vừa nghe đến giọng nói quen thuộc này, Tiêu Ngự Phi chút nữa đã phát ra tiếng thở dài “Mẹ, mẹ biết hiện tại là mấy giờ rồi ko?” “Đương nhiên biết, là bảy giờ tối a” Tiêu mẫu nói rất đương nhiên “Mẹ đã quênParisvà T sai lệch nhau bảy giờ sao?” Nàng ko phải lúc sáng đã gọi điện rồi sao? “Mẹ hiện tại ko ởBrazil, mẹ ở Thụy Sĩ” Tiêu mẫu cãi lại Lại đổi chỗ? “Mẹ, Thụy Sĩ và T cũng lệch nhau bảy giờ” Mệt mỏi a! “Được rồi! Cho dù bên kia đã khuya, thì đã sao? Mẹ hiện tại ko gọiđiện thoại cho con, còn có thể tìm được con sao? Con cũng ko ngẫm lại đã treo điện thoại mẹ bao nhiêu lần, lần nào gọi cũng nói “tôi đang làmviệc, có rảnh xin mời gửi thư thoại” ! Còn còn muốn bắt mẹ chờ bao lâua?” Tiêu Ngự Phi thở dài “Ngày hôm qua ko phải là mẹ đã gọi điện thoại rồi sao?Mẹ nên cùng ba ở bên kia an ổn tuổi già” “Mẹ biết, nhưng mà……” “Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì, nói đi!” “Con trai à!” Tiêu mẫu thở dài Tiêu Ngự Phi vừa nghe thấy lời dạo đầu nay, trong lòng lập tức có dự cảm bất an “Con có biết mẹ bao nhiêu tuổi rồi ko?” “Năm nay mẹ mới năm mươi mốt, vẫn còn rất trẻ” “Mẹ ngươi đã già rồi, còn trẻ cái gì! Ba ngươi đã sáu mươi, 2 lão già chúng ta chỉ muốn có được một đứa cháu bảo bối” Tiêu Ngự Phi trong lòng thở dài thật sâu “Yên tâm đi mẹ, mẹ phải cùng ba giữ gìn thân thể khỏe mạnh, ít nhất phải sống đến 102 tuổi” Quanh năm suốt tháng đều đi du lịch, vui đến quên hết trời đất, làm sao có thể đột nhiên chịu già!! “Trời ạ! Ai có thể vĩnh viễn bình yên vô sự sống hoài được đâu, nếucó một ngày ông trời gọi chúng ta về, chúng ta cũng ra đi mà ko một câuoán hận, điều tiếc nuối duy nhất của bọn ta là ko thể nhìn thấy ngươilập gia đình sinh con, chúng ta chết ko nhắm mắt a!” Trời ạ! Lại chuyện này!! Mỗi lần gọi điện thoại nàng đều xoay quanh đề tài này! “Mẹ, mẹ biết công việc của con mà, nếu gặp được đối tượng của mình con sẽ ko cố ý bỏ qua” “Con trai a! Con đừng lúc nào cũng lấy công việc làm cái cớ, con luôn dùng lý do này để bịt miệng ta” Tiêu Ngự Phi hoàn toàn thua trận trước mẹ già của hắn “Cho nên mới nói, con ko cần bận tâm, mẹ sẽ giúp ngươi xem xét tuyểnvài người, sau đó ta sẽ mời các nàng vào Chủ Nhật tuần sau đi tìm con,cùng con chơi đùa, con xem thấy thích ai, thì nói ẹ, mẹ sẽ làm chủ” “Chủ Nhật sau? Mẹ ko phải ở Thụy Sĩ sao, làm sao có thể giúp con chọn người?” ” Ai….
25 Sáng sớm, Lôi Dĩnh theo bản năng muốn xoay người điều chỉnh tư thế ngủ, nhưng lại phát hiện bản thân ko thể động đậy Nàng chậm rãi mở hai mắt đang nhắm chặt, đem tầm mắt mơ hồ quan sát,ko ngờ đến vừa mới ngửa đầu lên nhìn, đập vào tấm mắt nàng lại là mộtgương mặt đang say ngủ………………Cung Thần Hạo?! Hắn ngủ trong tư thế thân mật ôm nàng vào lòng Lôi Dĩnh hai mắt trừng lên……cảnh tượng trước mắt ko hề thay đổi, nhưng lại làm nàng kinh hoảng Nàng cẩn thận động đậy thân thể, ko muốn đánh thức hắn, nhẹ nhàng rời khỏi ngực hắn Động tác nhẹ nhàng mà chậm chạp, nàng cẩn thận bước xuống giường, rất nhanh lách mình vào phòng tắm, trước mặt hắn, tại sao nàng lại nóinhững lời này?? Tại sao nàng có thể ôm hắn khóc lợi hại như vậy?? tạisao lại cảm thấy ngực của hắn rất an toàn, rất tin cậy?? Ko muốn tự hỏi, nàng lắc lắc đầu, nhìn vào trong gương, thấy hai mắtthũng sâu, đỏ bừng như hạt đào, nàng chắc đêm hắn hẳn là ngủ rất trễ!Quên đi, tốt nhất ko gọi hắn tỉnh, trước tiên nên đi xuống làm bữa sáng, sau lại gọi hắn dậy ăn cơm Sau khi hạ quyết tâm, Lôi Dĩnh dùng tốc độ nhanh nhất thay áo ngủ, mặc đồ ở nhà vào, ra khỏi phòng ngủ Cung Thần Hạo vừa xoay ngươi, tay tự nhiên sờ về phía bên cạnh, trống ko?? Mở to mắt, hắn mới phát hiện người vợ bé nhỏ của hắn đã rời giuòng Xốc chăn ra, mang dép lê vào, Cung Thần Hạo đứng dậy mở cửa phòng đãnghe thấy một mùi thơm từ phòng bếp bay ra,hắn nhìn vào bên trong bếplại thấy Lôi Dĩnh đang bận rộn Hắn đột nhiên cảm thấy cuộc sống như vậy thật hạnh phúc, mỗi ngày mỗi buổi đều có một người vì mình bận rộn, rất có hình tượng của một giađình Lôi Dĩnh xoay người đem bữa sáng đã làm xong bưng lên, lại thấy thânảnh đang đứng bên cạnh “Anh đi lên đi” Lôi DĨnh tận lực bình thản nói,nàng ko muốn nhớ lại điệu bộ xấu hổ hôm qua “Ừ” Lôi Dĩnh lướt qua hắn, cầm đồ ăn đặt lên bàn cơm, mới xoay người nóivới hắn “Vốn định đi vào gọi anh, anh hắn là chưa đánh răng đí!!?” “Ko có” Lôi Dĩnh lấy khủy tay ,đẩy hắn ra một chút “Vậy anh nhanh đi đánhrăng! Đồ ăn nguội ăn ko ngon nữa” Nàng lại đi vào phòng bếp, đem phòngbếp dọn dẹp sạch sẽ Cung Thần Hạo nghe lời cũng ko nói gì thêm đã xoay người quay về phòng ngủ rửa mặt chải đầu “Thế nào? Hợp khẩu vị của anh ko?” Lôi Dĩnh ngồi ở trước bàn ăn, cẩn thận hỏi hắn “Ừ” Cung Thần Hạo gật gật đầu, “Trong nhà ko có mời dì giúp việc sao?” “Ách….
26 Cả một ngày, Lôi Dĩnh kéo hắn đi đông dạo tây, đem trò chơi ở khu vui chơi , chơi hết mấy lần, trong đời nàng, nàng chưa từng có lần nào đếnđây, từ nhỏ nàng đã rất kỳ vọng, mong ba có thể đem nàng đi, nhưng nàngvẫn chỉ có thể ngồi ở một góc nhìn hắn đối xử tốt với tỉ tỉ Nhưng cũng ko sao, nàng hiện tại ko phải đã được đi rồi sao?? Hơn nữa lại là đi cùng hắn, mặc kệ nàng muốn chơi cái gì, hắn đều chơi cùngnàng, điều này thực khiến cho nàng cảm động “Sao rồi? Chơi mệt ko?” Cung Thần Hạo vừa lái xe, vừa hỏi, hắn hômnay xem như là biết được mặt khác của nàng, quả thực cuộc sống của nàngtrước đây rất kém “Ừ, có chút mệt” Lôi Dĩnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ trả lời “Bữa tôi hôm nay ăn bên ngoài đi” “Được” Lôi Dĩnh nhìn cảnh phố chạy như bay, hưởng thụ sự yên tĩnh cùng thoải mái Ước chừng được 40 phút, bọn họ đã đi vào một cái nhà hàng có thể nói là đạt mức tiêu chuẩn quốc tế Toàn bộ nhà hàng có kiến trúc hình tròn, bên trong nhà lại có dựngtrăm ngàn cái hòn non bộ tạo cảnh, núi xanh nước biếc, cầu đá vắt ngang, cổ thụ già cõi, hoa thơm cỏ lạ, dàn hoa nghiêng nghiêng, sương khóilành lạnh, nhìn như mây trắng lướt nhẹ, đúng là một bức tranh khó gặp “Đến rồi, xuống xe đi! ” Cung Thần Hạo nói Mà Lôi Dĩnh cùng có người giúp nành mở cửa “Tổng tài, xin mời theo tôi” Cung Thần Hạo đi tới trước mặt Lôi DĨnh, cầm tay nàng, hướng vào trong nhà hàng đi Loi Dĩnh ko ngờ, cái nhà hàng này thì ra cũng là sản nghiệp của hắn Quản lý đưa hai người vào chỗ ngồi tốt nhất, chỗ ngồi này có vị trítốt nhất nhà hàng, cảnh đẹp ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy hết ko bỏ sótthứ gì Một người phục vụ bận đồng phục lập tức đem ra 2 ly rượu khai vị,quản lý tự mình đem rượu đưa đến trước mặt 2 người, thuận tay lấy luônmenu trên bàn “Tổng Tài, xin chờ một chút, cơm sẽ lập tức được mang đến” Cung Thần Hạo gật đầu vẫy tay ý bảo hắn có thể lui ra, chuyển mắt lại thấy Lôi Dĩnh đang nghiêng mặt nhìn cảnh trí trong vườn nhà hàng “Em cảm thấy thế nào?” “Là một chỗ rất đẹp” Lôi Dĩnh nhìn cảnh nói “Em thích là tốt rồi” Cung Thần Hạo có thể nhìn thấy nàng rất thích chỗ này “Cái kia, thực xin lỗi, em muốn đi rửa tay” Lôi Dĩnh hướng hắn nói “Toilet ở cửa phía trước quẹo phải, cần anh mang em đi ko?” “Ko cần, tự em đi là được” Nàng dứt lời đứng dậy, hướng về phía toilet đi Cung Thần Hạo nhìn bóng lưng nàng xa dần, quay đầu nhìn mây mù ngoài cửa sổ trầm tư Âu Mĩ Nhi cùng hai người bạn cười cười nói nói đi vào sân vườn, vừađi vào nhà hàng, tầm mắt lập tức chú ý tới một thân ảnh đặc biệt, hắn từ lâu cũng đã ko tìm gặp nàng “Mị nhi, ngươi kia có phải là Cung Thần Hạo của Cung thị tập đoàn ko??” Lục y nữ nhân đứng cãnh Mỵ nhi nói nói “Xem hắn thật anh tuấn, trách ko được có nhiều nữ nhân lại muốn trở thành nữ nhân của hắn” Tử y nữ nhân, vẻ mặt háo sắc nói Âu Mị Nhi ko để ý đến lời nói của các nàng.
27 “Đại thẩm? A, tiểu nha đầu này , ngươi có biết cái gì gọi là lễ nghĩa ko hả??” Âu Mị Nhi trừng mắt tức giận nhìn Lôi Dĩnh, khuôn mặt trẻ conkia, hiện tại lại còn trưng ra nụ cười hồn nhiên“Đúng, đúng, ngươi so ra cũng chẳng lớn hơn bọn ta mấy tuổi, nên kêuchúng ta là tỷ tỷ mới đúng” Lục y nữ nhân rất nhanh đã tiếp lời“Đừng nghĩ rằng gương mặt ngươi trẻ con thì có thể giả vờ non nớt” Tử y nữ nhân chán ghét nhìn nàng nói“Ta ko giả vờ, cũng so với các ngươi trẻ hơn”“Nha đầu ngang tàng này, nam nhân của Mị Nhi tỷ , ngươi cũng dám đụng sao?” Lục y nữ nhân nói“Phải nói các ngươi từ đâu bay ra dụ dỗ ông xã ta mới đúng, các ngươi ko biết là hắn đã kết hôn rồi sao??” Lôi Dĩnh nói rất nhẹ nhàng, ngheko ra rốt cuộc nàng có tức giận hay ko“Thì đã sao? Hiện tại, sau khi kết hôn, ko phải nam nhân cũng hay rabên ngoài ăn chơi, đàn đúm, quen ba yêu bốn đó sao, một tiểu nha đầu như ngươi làm sao có thể giữ được Hạo? Đúng là mơ tưởng, ko thể nào….
28 Hôm sau“Ông nội”Cung Thủ Hằng nhìn Cung Thần Hạo tiến vào phòng bệnh tức giận nói “Con còn nhớ đến mình có một người ông hay sao!?”“Ông ” Lôi Dĩnh theo sau đi vào, nhẹ giọng gọi“A….
29 Hắn cùng nàng trở lại cuộc sống lúc trước, hắn mỗi ngày vẫn theo lẽthường đưa đón nàng đi làm, về nhà nàng sẽ làm cơm chiều cho hắn, lâulâu 2 người bọn họ sẽ ăn bên ngoài, cuộc sống gia đình bình thản, kosóng gió, ko phập phòng, cũng ko có xung độtCuộc sống như vậy khiến Lôi Dĩnh cảm thấy thật thỏa mãn, mặc dù lâulâu trên tạp chí hàng tuần vẫn đăng tin tình cảm của hắn, nhưng mà dùsao tin tức cũng đã giảm đi rất nhiều, một tháng nay mỗi ngày hắn đều ởnhà, những tin tức tình cảm của hắn cũng chỉ là do phóng viên thổiphồng, cho nên nàng cũng ko để ýHôm nay khi nàng trở về nhà, hắn đã đi công tác , tuy nhiên cũng códặn dò qua Lý thúc đón nàng, nhưng nàng đã từ chối, đường trở về nhàcũng ko phải là quá xa, nàng đón xe buýt đi cũng rất tiện, Lý thúc thấynói mãi ko lay chuyển được nàng, mới gật đầu đồng ý cho nàng đi xe buýtThu hồi đống quần áo phơi nắng cả ngày , Lôi DĨnh ôm trong lòng đốngquần áo ấm áp dễ chịu đi vào phòng, trước nàng sắp xếp quần áo đâu vàođấy rồi phân loại chúng để vào tủ, sau nàng lấy bàn ủi ra, ủi thẳng thớm đống quần áo còn lạiNàng thích tự tay làm việc, vừa có thể giết thời lại còn có thể giãngân giãn cốt, việc trong nhà, tất cả đều do nàng một tay xử lý, tuy cựcnhưng lại thích thú vô cùngNàng khoan khoái ngưởi mùi thơm còn lưu lại trên quần áo, trong miệng ngâm nga giai điệu một bài hát, bàn ủi trong tay lướt qua áo sơ mi kẻsọc, áp thẳng đường cong….
30 “Sông Xen” – Nhà hàng PhápLôi Dĩnh vào cửa chưa được nửa giây là đã tìm được người muốn tim, ai kêu hai người bọn họ đều là soái ca, đi đâu cũng có thể trở thành tiêuđiểm thu hút nhiều sự chú ý, mà Ngũ Dương nhìn thấy nàng cũng tươicười,cũng hướng về phía nàng vẫy vẫy tayNàng cười theo hướng bọn họ mà đi đến, ngồi xuống bên Thủy Diệc Đồng, đối diện Ngũ Dương nói ” Các anh trúng số sao?? Cho nên mới mời em điăn cơm !!”“Nha đầu, tiền của anh cũng đủ cho anh dùng cả đời, ko cần phải trúng số cũng có thể đãi em ăn ở đây” Ngũ Dương cười nói“Em biết, các anh là ông chủ tư bản, còn cái kẻ vô sản thấp kém nhưem có thể ăn uống ở một cái nhà hàng cao cấp như vậy cũng là vì đượchưởng một ít vinh dự của anh” Lôi Dĩnh lộ ra vẻ đắc ý nói“Hai người các người mỗi lần chạm mặt đều phải đấu đá nhau vài câu” Thủy Diệc Đồng hàm ý cười nói“Đây là thói quen em cùng hắn ở chung, ko bỏ được” Lôi DInh cười nói, nàng là người một khi hình thành thói quen rất khó sửa, cho nên nàngrất sợ hãi thói quen của mình, nhưng lại ko kháng cự được thói quen,thực mâu thuẫn“Nếu ngày nào đó, em và anh ko đấu võ mồm, tình cảm của nha đầu vàanh cũng sẽ giảm bớt, em thấy anh nói đúng ko! nha đầu!!” Ngũ Dương nóixong, vẫn ko quên hướng về phía nàng nháy mắt“Đúng….
31 “A…. . Anh cũng vậy a! Ba năm ko gặp, anh đẹp trai cũng ko ít” Lôi Dĩnh sau khi bình ổn tâm tình nói, nàng đã ko còn căng thẳng như trước nữa ” Còn nữa, anh đừng có nghe Dương nói bừa”“Anh ko có nói bừa , lòng em, em biết rõ” Ngũ Dương nói“Hừ! Thiên Mạch, anh đừng để ý đến hắn, anh này định về nước bao lâu, ở đây có lâu ko?” Lôi Dĩnh ko muốn cùng Ngũ Dương so đo nữa, hắn độtnhiên về nước khiến cho nàng có chút trở tay ko kịp, kí ức lúc trướcchợt ùa về trong đầu nàng, thì ra mong mỏi này chẳng qua đã bị nàng niêm phong cất vào một góc nào đó trong kho trí nhớ, ko đụng vào cũng ko nhớ đến“Thiên Mạch vừa về nước hôm qua, hắn qua bên này công tác, ngày hômqua bởi vì lệch múi giờ, cho nên hôm nay mới điện thoại chúng ta ra đâygặp mặt, cùng ăn bữa cơm, nói thật từ lâu chưa gặp nhau, tôi cũng muốnmọi người cùng nhau họp mặt” Đồng tiếp lời nàng, hắn vừa đi sang Phápcông tác chưa được bao lâu, thì đã gặp Ngàn Mạch gọi điện thoại hẹn hắncùng đi uống cà phê, hai người sau đó cùng nhau nói chuyện về một đềtai, một đề tài chỉ vĩnh viễn xoay quanh Lôi Dĩnh, hắn rất yêu nàng, hơn nữa thứ tình yêu này lại rất sâu sắc“A, ra là như vậy!! Thiên Mạch anh định ở đây mấy ngày?” Hắn thì ralà đến thành phố T để làm việc, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ trở về nướcluôn, trên mặt ko khỏi nảy lên ít thất vọng, nhưng thất vọng ấy lập tứctồn tại chưa được bao lâu đã biến mất“Một tháng” Minh Thiên Mạch nhìn nàng điềm đạm trả lời, hắn chú ý tới vẻ mặt của nàng, tuy rằng chỉ là 2 giây ngắn ngủi để ý, nhưngcũng đủ biết nàng vẫn còn lưu ý đến hắn, hắn nhìn Lôi Dĩnh, trong ánhmắt nàng tồn tại vài tia sáng khác thường, hắn chỉ muốn giờ này khắcnày, có thể đem nàng ôm chặt vào ngực, nhưng hắn lại ko thể, hiện tại ko thể“Nha đầu, em nên tận dụng thời gian thật tốt nha, một tháng trôi quarất nhanh” Ngũ Dương nói liền nhíu mày, ý bảo là “phải nắm chắc”“A….
32 Reng…reng…”Vừa về đến nhà, điện thoại của Lôi Dĩnh liền vang lênTừ trong túi nàng lấy điện thoại ra, trên màn hình điện thoại, hiệnlên dãy số của hắn, Lôi Dĩnh rất nhanh đè nút nghe xuống trả lời “A lô”“Em ko ở nhà” Cung Thần Hạo vừa xong cuộc họp đã gọi về điện thoại ởnhà, xem thời gian, hắn biết nàng đã tan sở từ lâu, nhưng hắn đã gọi vềnhà đến 3 lần mà cũng chưa thấy có người tiếp máy, lúc này hắn mới xácnhận là nàng ko có ở nhàGiọng điệu của hắn có chút bất mãn, điều này thật khiến cho Lôi Dĩnhcảm thấy cao hứng, hắn nói như vậy ko phải đã chứng tỏ hắn để ý nàngsao!!? “Ừ, em cùng bạn bè ăn cơm bên ngoài!!”“Cùng ai?”“Đồng và Dương” Lôi Dĩnh thành thật trả lời, nhưng lại ko nêu ra Thiên MạchHắn vừa đi công tác, nàng liền cùng bọn họ ăn cơm bên ngoài?? “Ừ” Mặc dù có chút tức giận, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, nàng đã cùng hắn giảithích qua quan hệ của nàng cùng bọn họ, hắn ko muốn làm cho nàng nghĩhắn để ý nàng“Anh khi nào sẽ về nhà?” Lôi Dĩnh hỏi“Thứ tư tuần sau sẽ trở về”“A!”Cung Thần Hạo vừa nghe lại tức giận, nàng sao lại chỉ nói có một chữngắn gọn như vậy, ko phải bình thường nàng rất thường hay nói “về nhàsớm một chút” hay “cơm nước xong xui nhớ về nhà ” sao??“Em đang ở nhà”“Ừ! Vậy em nghỉ ngơi đi! Anh còn phải tham dự một cuộc họp nữa”“Ừ, anh nhớ….
33 Mới vừa đi khỏi công ti, trời cao đã mây mù dày đặc, lát sau một cơn mưa phùn cũng bắt đầu kéo đến Lôi Dĩnh nhìn lên bầu trời mênh mông mưa bụi, mỉm cười thật ngọt Hay quá nàng có mang ô Lúc sáng khi rời giường nàng thấy thời tiết có chút ko ổn, cho nên đã cố ý mang dù bỏ vào túi xách, ko ngờ lại cần tới nó thật Chậm rãi , nàng đi ra góc đường đứng đợi xe buýt, hay ngày nay Đồngdường như có chuyện muốn nói với nàng, nhưng mỗi lần đối mặt, hắn đềutrả lời “ko có việc gì” cảm giác thật lạ, nhưng nàng ko muốn hỏi nhiều Quên đi, đợi khi nào hắn muốn nói, hắn sẽ nói.
34 Nếu tôi là mưa, có thể vĩnh viễn cùng trời cao rơi xuống, có thể chạm đến tâm người nào đó chứ…. . Xuống xe buýt, Lôi Dĩnh chậm rãi cất bước về nhà, nơi nàng đang ởhiện tại rất tiện lợi đi đi về về, hơn nữa nàng cùng hắn cũng sống ở một khu khá náo nhiệt, bởi vì khu này cách công ty nàng cũng ko bao xa, nên giao thông cũng rất thuận tiện Vài ngày nữa hắn sẽ trở về chứ!!? Ngẩng đầu lên nhìn khoảng không trên bầu trời, hay quá , vừa xuống xe cũng là lúc mưa muốn ngưng lại, nếu ko giờ này phút này, nhất định nàng sẽ bị ướt sũng Bầu trời vẫn âm u, giông như một đứa bé nín khóc, chỉ cần một sự cố nhỏ, mưa to sẽ lại tầm tã rơi xuống Nàng còn phải đi siêu thị mua chút đồ ăn và hoa quả, tủ lạnh trongnhà đều rỗng ko, xem ra nên đi nhanh 1 chút, nói ko chừng mưa lại muốntrút xuống “Tiểu Dĩnh? Em là Lôi Dĩnh phải ko?” Đang ở quầy lựa chọn sản phẩm thịt, Lôi Dĩnh đột nhiên nghe thấy cóngười gọi tên mình, quay đầu lại, thấy rõ người trước mặt, nàng mới kinh ngạc, mở mắt thật to “học tỉ” là Cao Di Tĩnh , lúc nàng còn học đại học, người này đối xử với nàng rất tốt “Đúng là em a, Tiểu Dĩnh, lâu ko gặp” Cao Di Tĩnh vui vẻ giữ chặt nàng “Đúng vậy, từ sau khi học tỉ tốt nghiệp chúng ta cũng chưa gặp mặt ” Lôi Dĩnh cũng hết sức vui “Đúng vậy a! Ko ngờ lại có thể gặp em ở đây” Cao Dĩ Tĩnh cũng vui vẻ nói “Ừ, học tỉ, chị cũng đến mua thức ăn sao?” Lôi Dĩnh cười hỏi “Đúng, nhà của chị cũng gần đây, hôm nay lâu lắm mới gặp lại, có muốn đến nhà chị ngồi 1 chút ko? thuận tiện cùng nhau ăn bữa tối” Hiện tại đã 7 giờ 10, Lôi Dĩnh gật đầu nói “Được!” Dù sao hiện tại về nhà nàng cũng phải làm cơm, chi bằng cùng học tỉ ôn chuyện cũ, vui vẻtâm sự “Thật tốt quá, em muốn ăn cái gi? Chị sẽ làm cho em” Cao Di Tĩnh hưng phấn nói “Học tỉ ko cần khách sáo, chị mua cái gì em ăn cái đó” Lôi Dĩnh nói “Tốt lắm” Mua đồ lặt vặt xong, hai người xách theo hai cái bao, đi ra khỏi siêu thị, màn đêm đã lờ mờ buống xuống,1 buổi tối của thành phố lại bắt đầu, đèn rực rỡ phát ra ánh kì dị “Chúng ta đi nhanh 1 chút đi, em sợ một lát trời lại đổ mưa” Lôi Dĩnh nói “Ừ!” Hai người vừa cười vừa nói đi đến nhà Cao Di Tĩnh, kỳ thật là cùng hướng với nhà nàng “Đến rồi, vào thôi!” Cao Di Tĩnh quay đầu hướng Lôi Dĩnh nói “Học tỉ, chị cũng ở đây?” Lôi Dĩnh có chút giật mình hỏi, nàng ở đây đã 3 tháng, sạo lạo chưa từng gặp mặt “nàng” (*Cao Di Tĩnh) “Sao vậy?? Chị cũng ở nơi này a!” Cao Di Tĩnh có chút kì quái khi thấy phản ứng của nàng “Ách……………kỳ thật em cũng ở trong tòa nhà này, nhưng em ở lầu 9, chị ở lầu 3″ Lôi Dĩnh giải thích nói “Thật vậy a!! Trùng hợp quá, sao chị lại ko chạm mặt em ta!!?” Cao Di Tĩnh cười nói “Đúng vậy a!!” “Tiểu Dĩnh, em ngồi xuống trước, có muốn uống gì ko? Cà phê hay nước trái cây” Cao Di Tĩnh buông đồ trong tay, đóng cửa lại, hỏi “Nước trái cây đi” Lôi DĨnh trả lời “Vậy em ngồi đợi chút” Cao Di tĩnh nói xong, liền lắc mình xuống bếp Lôi Di Tĩnh ngồi xuống sofa, bắt đầu quan sát, tường giấy vàng nhạt,ghế sofa màu vàng, thảm vàng nhạt, cả căn phòng đều toát lên vẻ ấm áp,học tỉ đúng là ko khác trước, màu sắc yêu thích đều là màu nhạt, đặcbiệt là vàng nhạt “Học tỉ, tính cách của chị một chút cũng ko thay đổi” Lôi Dĩnh nhìn Cao di tĩnh ra khỏi bếp cười nói Cao Di tĩnh đi lên, đem theo ly nước trái cây đặt trước mặt nàng,biết nàng muốn nói đến cái gì, liền trả lời “A….
35 Hai ngày nay, thời tiết dường như ko ổn định, bầu trời ko chỉ có vàimảng mây đen nhỏ mà còn có gió to , giông tố che lấp bầu trời ngay cảmặt trời cũng nghỉ ngơi ko ló dạng, Lôi DĨnh cũng lười đi ra ngoài,chỉ ở trong nhà tổng vệ sinhVào đúng giữa trưa, bầu trời tối đen lại bắt đầu rơi mưa phùn lất phất, cảnh vật ngoài cửa sổ bao trùm một màn mưa, mờ mờ ảo ảoLôi DĨnh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời mưa ko biết tới khi nào a? Từ thứ sáu cho đến thứ 2 này đã là ba ngày rồi“Sao vậy? Ko mang ô à?” Từ trong thang máy đi ra, Thủy Diệc Đồng đến trước mặt Lôi Dĩnh hỏi“Ách….
36 Vào đêm sau, mưa chẳng những ko có dấu hiệu ngừng lại, ngược lại cònmưa to gió lớn càng mạnh thêm, gió lớn cùng sấm sét đánh vào bầu trờikhung cửa thủy tinh, phát ra tiếng gầm kinh hoàngTrong phòng cơ hồ 1 mảng tối đen, ánh chớp bên ngoài cửa sổ chợt lóe lên rồi biến mất, tạo ra một bầu ko khí kì quái, thần bíTại phòng ngủ, Lôi Dĩnh vừa đi vào giấc ngủ, mơ màng, nàng khẽ caumày, ôm chăn, muốn ngủ 1 chút cũng ko yên, cửa sổ ngoài trời vẫn vangvọng âm thanh của tiếng sấm, nhưng ko khiến nàng bừng tỉnhNàng hôm nay có chút hỗn loạn, từng câu từng chữ của Đồng vẫn khắcsâu vào đầu nàng, sau khi ngồi ở đầu giường mấy giờ, cuối cùng nàng cũng ko cưỡng lại cuộc hẹn cùng Chu Công (*buồn ngủ )Vì nguyên nhân này, nên nàng đương nhiên ko nhìn thấy thân ảnh to lơn của người đang đứng cạnh giường, cúi đầu chăm chú nhìn nàng….
37 Tiểu DĨnh, ngươi hôm qua đi trộm hả?” Tiểu Mễ nhìn Lôi Dĩnh trêu chọc nói“Đúng vậy a! có trộm được quốc bảo ko? (*đồ quý)” Cao Tuyết xoay xoay ghế dựa, đồng thanh phụ hoaNàng hiện tại ko còn sinh lực đi để ý lời nói của các nàng nữa, nànghiện tại chỉ muốn 1 thứ, chính là….
38 Lúc Cung Thần Hạo từ phòng họp đi ra thì đã gần 2 giờ,chỉ mở một cuộc họp mà kéo dài tới 4 tiếng nên giữa trưa hắn đã bảo thư ký ra ngoài đặt thức ăn nhanh, ăn xong lại tiếp tục hội chưa kết thúc, vì thế ko thểcùng Lôi Dĩnh ăn cơm trưaNgồi trong văn phòng, hắn vắt tay lên trán, đã năm giờ, còn nữa tiếng nữa là nàng tan ca “Lâm thư kí, thông báo Phương trợ lý, nói hắn hômnay có thể ra về sớm một chút, thông báo cuộc họp sẽ tiếp tục vào sáng 8 giờ ngày mai, kéo dài cho đến 2 giờ chiều, nói với các nhân viên khácngày mai bọn họ đi làm nửa buổi”“Vâng, tổng tài”Cung Thần Hạo kết thúc cuộc trò chuyện, lấy chìa khóa xe ra rồi rời khỏi văn phòng“Lâm thư kí, tôi ra về trước, nếu có việc hoặc điện thoại thì nói với họ ngày mai nhắn lại, ngày mai tôi sẽ xử lý” Vội vàng buông một câu dặn dò, người đã muốn đi vào thang máyNgồi ở vị trí làm việc, Lâm thư kí ko kịp phản ứng, nghênh đón tổngtài đột ngột từ trong văn phòng đi ra, nàng chỉ có thể kinh ngạc nhìnhắn khuất bóng“Sao lại thế này? Có cháy sao?” Lâm thư kí lẩm bẩm, cho tới bây giờ,nàng vẫn chưa thấy tổng tài vội vàng qua như vậy, chẳng lẽ là vì vợ hắnsao?Lôi Dĩnh rốt cuộc cũng làm xong toàn bộ công việc hôm nay, so với giờ ra về nàng trễ hơn 15 phút, đừng ở cửa thang máy để chờ thang máy,chuẩn bị xuống lầu, nàng nghe được phía sau có người kêu to, xoay ngườilại thì thấy một nam đồng nghiệp cùng tổ với nàng“Tiểu Thiệu” Nàng lễ phép mỉm cười chào hỏi“Tiểu Dĩnh, cô muốn ……….
39 Cung Thần Hạo vừa nghe thấy được đáp án mong muốn, liền cười nói : “Chúng ta ra ngoài ăn tối rồi hẳng về nhà” “Ừ” Lôi Dĩnh đồng ý gật đầu Hắn lôi kéo tay nàng, lại một lần nữa dẫn vào Vận vườn, tầm mắt dừnglại thân ảnh anh tuấn, nâng bước đến người phía trước đi tới Lúc này Tiêu Ngự Phi liền bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về người đứng cạnh “Hạo” “Ko ngại nếu chúng tôi ngồi xuống chứ?” Cung Thần Hạo cười nói Tiêu Ngự Phi nghe được hắn dùng từ xưng hô “chúng tôi”, mới chú ý tới Lôi Dĩnh đi phía sau hắn, trong ánh mắt hiện lên một tia trọc ghẹo,liền lập tức cười nói “Đương nhiên ko ngại , ngồi đi!” Lôi Dĩnh vẫn đứng phía sau Cung Thần Hạo, cẳn bản nàng ko chú ý đếnTiêu Ngự Phi, cho nên sau khi ngồi xuống, nàng giương mắt nhìn người đối diện mới cảm thấy kinh ngạc, giựt mình, nàng mở to 2 mắt, có chút khótin , chống lại ánh nhìn của hắn, rồi vội vàng cúi đầu Trời ạ!! Làm sao lại tình cờ như vậy chứ? Hắn lại quen với Cung Thần Hạo, nghe giọng điệu nói chuyện của hắn, hình như Hạo là bạn bè rất tốt của hắn Lôi Dĩnh tay đặt trên đùi, đan vào nhau Tiêu Ngự Phi đem toàn bộ phản ứng của nàng phóng vào tầm mắt, đâychính là kết quả hắn muốn thấy, xem ra nàng gặp hắn ở trong này là điềungoài ý muốn, khóe miệng hắn nhất thời gợi lên 1 độ cong thật đẹp “Sao lại ngồi một mình ở đây vậy??Ko có người cùng ngươi ăn cơm sao?” Cung Thần Hạo hỏi, hắn rất ít khi gặp Ngự Phi ở trong này “Người ta hẹn gọi điện tới nói có việc ko đến được, các ngươi muốn ăn cái gì? Hôm nay ta mời khách” Tiêu Ngự Phi thong thả nói Lôi DĨnh lúc này có thể nói là đứng ngồi ko yên, ánh mắt khác thườngquan sát Tiêu Ngự Phi, nàng rất hi vọng hắn ko đem chuyện lúc trước nóira là tốt rồi!! “Chị dâu, sao lại ko nói chuyện a? Ngượng ngùng sao?” Tiêu Ngự Phicười nói, cô gái nhỏ này thật đáng yêu, ko đùa đúng là chịu ko được!! Cung Thần Hạo quay đầu nhìn nàng, bàn tay to xoa xoa bàn tay nhỏ bé,cảm giác lành lạnh nơi bàn tay nàng, khiến hắn ko thể ko sợ hãi hỏi “Cảm thấy ko thoải mái sao? Tay sao lại lạnh như vậy?” “A….
40 Đột nhiên……. ”Ái” nàng la to 1 tiếng làm Cung Thần Hạo sợ tới mức thiếu chút nữa là tông xe “Sao vậy?” “Tiêu rồi, sao lại quên khuấy chuyện này” Lôi Dĩnh vỗ vỗ đầu óc mình Cung Thần Hạo vươn 1 bàn tay ra, xoa xoa vai của nàng, vừa chú ý đến xe đang qua lại, vừa hỏi “Em quên chuyện gì? Quan trọng lắm sao?” “Giữa trưa em có hẹn với học tỷ là sau khi tan sở sẽ cùng chị ấy đidạo phố, nhưng hiện tại đã 8 giờ rưỡi rồi” Lôi DĨnh nhìn hắn nói Nàng hét chói tai khi nãy chỉ là vì quên hẹn cùng người khác sao? Hại hắn thiếu chút nữa đã đâm xe!! Hắn nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở 1 hơidài “Gọi điện thoại cho nàng, hỏi nàng hiện tại còn ở chỗ hẹn ko ?” “Đúng a!” Lôi Dĩnh rất nhanh đã lấy đi động từ trong túi ra, mở di động ra vừa định bấm số “A, em quên chưa khởi động máy” Cung Thần Hạo lại thở dài, khó trách điện thoại của nàng ko reo, cho tới bây giờ mới nhớ đến ước hẹn cùng người ta Lôi DĨnh lập tức khởi động máy, rất nhé đè nút gọi Hắn thấy nàng nhanh chóng bấm vào số điện thoại của Cao Di Tĩnh đặt ở hàng số thứ hai trong danh bạ, ko biết hàng số thứ nhất trong danh bạđiện thoại của nàng có phải là hắn hay ko? “A lô! học tỷ” “Em còn nhớ đến bà chị này a?” “Em thật sự xin lỗi, em ko cố ý khiến chị bị leo cây a” Cầm di động, nàng rối rít xin lỗi “Ko cố ý, vậy là em cố tình nha! Khiến chị chờ gần chết” Cao di tĩnh có chút tức giận lớn tiếng “Điện thoại cũng gọi ko được” “Thực xin lỗi!! Điện thoại của em….