441 "Nương nương, vi thần cho ngài uống thuốc này chỉ có thể đem độc tính tạm thời kềm chế, nhưng. . . . . " Thái y khó khăn nhìn về phía Tiểu Thiên, trên thực tế, hắn thật không thể làm gì được.
442 Mấy ngày nay, nhờ thuốc của thái y, độc tính trong người Tiểu Thiên khống chế được, chẳng qua, trong lòng ai ai cũng đều hiểu, đây là trị ngọn chứ không trị gốc, nếu không lấy được giải dược của Tịch Huyễn quốc hoặc không tìm được Ám Dạ mà nói.
443 Nước mắt trong mắt bất giác trào ra, nàng nhìn thái y, lần đầu tiên xuất hiện cầu xin, "Thái y, thật. . . . . . Thật không có biện pháp khác sao?""Nương nương.
444 Ánh sáng từ từ sáng lên, ánh mắt nàng vừa cay lại đau nhói, giống như là bị vài túi bột tiêu đổ vào trong mắt, đau đến chảy nước mắt. Nàng hồi tưởng ngày đó ở Công Tước sơn bị người đổ vào mắt lúc kia cũng cay cũng đau nhói, đau đến mức làm mối bận tâm của nàng xuất hiện lúc này chậm rãi lóe lên.
445 Tiểu Thiên sau khi từ Thái Y Viện trở về liền chạy thẳng tới ngự thư phòng, nàng bây giờ, không khác gì đang chạy đua với thời gian, nàng tốt hơn nắm chặt thời gian chỉ nửa tháng này thật tốt.
446 Thấp giọng khóc sụt sùi làm cho Hoàng Phủ Tấn chợt cúi đầu, ý vị an ủi nàng, "Thiên Thiên, nàng đừng sợ, giải dược rất nhanh sẽ lấy được, rất nhanh. .
447 Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, khẩn trương trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng giảm chút ít, chỉ cần có thể để cho Thiên Thiên sống lâu mấy năm, là có thể cho hắn nhiều thời gian hơn đi tìm Ám Dạ, chỉ cần có thể tìm được Ám Dạ, độc kia của Thiên Thiên không phải là có thể giải sao.
448 Tể tướng phủ ——"Đoạn Ngự, ngươi rốt cuộc không thả ta?" Trong tướng phủ, thanh âm không nhịn được của Như Mộng truyền ra. Đoạn Ngự ngồi ở trước mặt nàng, một bộ dạng mắt điếc tai ngơ , miễn cưỡng liếc nàng một cái, khẽ cười nói: "Khó trách cảm thấy hình dạng Như Mộng cô nương nhìn quen mắt như vậy , thì ra là thiên kim của Thừa tướng !"Những lời này Đoạn Ngự làm trái tim của Như Mộng như ai quất một cái, mi mắt trong nháy mắt rũ xuống.
449 Nghe Đoạn Ngự nhắc tới cha của mình, tâm Như Mộng càng thêm siết lại vô cùng đau đớn, ở trong mắt của nàng, Đoạn Ngự thấy được sự khủng hoảng. Bình phục cảm giác sợ hãi trong lòng, Như Mộng ngước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt Đoạn Ngự, khóe miệng của nàng lạnh lùng khẽ cong, "Chuyện của ta còn chưa tới phiên ngươi quản!" Nói xong, vòng qua Đoạn Ngự, đi ra ngoài cửa.
450 “Nàng vĩnh viễn không được trở thành như vậy!” Đoạn Ngự đem người nàng lắc mạnh, ánh mắt nhìn thẳng nàng lúc này ít đi sự ôn nhu nhã nhặn thường ngày mà tựa hồ như một con mãnh thú, “Nếu không muốn làm một nữ nhân như cũ, vậy thì hãy chờ đi ăn cơm của đại lao đi!”Đoạn Ngự chưa từng nghĩ tới có lúc mình sẽ tức giận cực độ đến vậy, chỉ vì tiểu nữ nhân trước mắt không biết suy tính muốn hủy bỏ quan hệ giữa bọn họ này.
451 “Ngươi vọng tưởng!” Đoạn Ngự một chút cũng không thèm nghĩ liền thằng thừng cự tuyệt!“Ha ha ha ~~” Như Mộng nhìn tức giận đầy trong mắt Đoạn Ngự, nàng cười đến càng lợi hại hơn, chẳng qua là ai cũng không chú ý tới mắt nàng lúc này mang theo chút khổ sở, “Đáp án này hãy để Hoàng Phủ Tấn tự mình nói đi!”“Mạn Yên!” Dưới tình thế cấp bách, Đoạn Ngự nắm lấy cánh tay Như Mộng, lực đạo từ từ gia tăng, “Đem giải dược ra đây!”“Được!” Như Mộng cười nhẹ, mặc cánh tay đau nhức nàng cũng không có cảm giác gì, lúc này, chỉ có tâm nàng là cực hạn đau đớn đến chết lặng, giương mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, nàng lặp lại câu nói vừa rồi.
452 Nhìn trong mắt Như Mộng đong đầy đau đớn cùng tuyệt vọng, cùng với sự sợ hãi giãy giụa dọc theo ánh mắt, Đoạn Ngự càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.
453 Nội viện tướng phủ lúc này đang xôn xao, ngay sau đó thanh âm bén nhọn của Phúc Qúy truyền đến, “Thánh chỉ đến ——"“Thánh chỉ?” Đoạn Ngự nghe thấy Phúc Qúy tới truyền thánh chỉ, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
454 Bên trong ngự thư phòng ——“Tấn!” Đoạn Ngự xuất hiện ở cửa ngự thư phòng, thấy Hoàng Phủ Tấn đang ngẩn người ngồi trước bàn sách, ánh mắt ngây ngốc, sắc mặt so với trước khó coi hơn rất nhiều, cũng vô cùng tiều tụy, mấy ngày không gặp, sao hắn lại thành bộ dạng như này.
455 Hắn yêu nàng, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chịu khổ mà vẫn cố tỏ ra vui vẻ. Sau nửa tháng này đây, hắn làm sao đối mặt với việc Thiên Thiên thật sự muốn rời khỏi hắn?Vì viên giải dược kia, hắn có thể ích kỷ, hắn có thể không để ý đến dân chúng trong thiên hạ, chắng tay đem giang sơn hoán đổi cho Sài Qúy, nhưng hắn lại không muốn.
456 "Ta muốn mạng của ngươi!" Như Mộng nhìn thẳng vào mắt của Hoàng Phủ Tấn, trực tiếp mở miệng nói. "Mạn Yên!" Đoạn Ngự lên tiếng kinh hô, đồng thời, đứng tại chỗ chờ Như Mộng trả lời, Hoàng Phủ Tấn cũng hơi sững sờ, mặc dù hắn cũng đoán được yêu cầu của Như Mộng sẽ vô cùng hà khắc, nhưng cũng không nghĩ tới nàng vừa mở miệng chính là muốn tánh mạng của hắn.
457 Lời nói này của Như Mộng đã đem những lời sắp nói tiếp theo của Đoạn Ngự hoàn toàn trấn áp trong cổ họng, theo sự hiểu biết của hắn đối với phụ tử Sài gia, bọn họ quả thật có thể làm như vậy, đây cũng chính là nguyên do vì sao Sài Hoán không hề sợ hãi như vậy, không sợ Kim Lăng tấn công nước Tịch Huyễn, bọn họ cũng biết, bây giờ hoàng hậu, là duy nhất, cũng là nhược điểm lớn nhất của Hoàng Phủ Tấn.
458 Nàng cho là Hoàng Phủ Tấn quả quyết sẽ cự tuyệt yêu cầu của nàng, nhưng nàng không hề nghĩ đến Hoàng Phủ Tấn sẽ trả lời dễ dàng đến như vậy, không suy tính thêm chút nào.
459 Hít sâu một hơi, nàng xoa xoa khóe mắt, từ khóe miệng nâng lên một nụ cười thoải mái, cho dù là nửa tháng, nàng cũng muốn sống cho trọn vẹn cuộc đời này.
460 Nước mắt Hoàng Phủ Tấn đã tuôn ra khỏi hốc mắt, Đoạn Ngự cũng thế. Nỗi đau trong lòng bọn họ hoặc giả chỉ có chính bọn họ mới biết, nhất là Đoạn Ngự, tự tay giết chết nữ nhân mình yêu thích, nỗi đau trong lòng hắn, sự bất đắc dĩ trong lòng hắn, sẽ không có ai biết.