401 Thái Hoàng Thái Hậu mắt lạnh liếc Nguyệt Khê một cái, mở miệng nói: "Ai gia hiện tại không muốn cùng với ngươi nói hơn một câu, thu thập hành lý xong ngươi lập tức chạy trở về quốc gia chính ngươi đi, nếu để cho Ai gia gặp lại ngươi, tối nay vẫn còn ở trong cung.
402 Thái Hoàng Thái Hậu rời khỏi đại điện, vẫn ngồi ở trong hậu viện không xuất hiện nữa, bưng trà nhấp một hớp, mà nhìn xa xăm mà buồn bã. Một lúc sau, bà mới hỏi cung nữ đứng bên cạnh: "Nguyệt Khê Thái hậu vẫn còn đang dập đầu sao?""Đúng vậy, Thái Hoàng Thái Hậu!""Ừ, ngươi đi xuống đi!" Thái Hoàng Thái Hậu hướng cung nữ phất tay.
403 "Không thể!" Không đợi Nguyệt Khê nói xong, Lạc Thủy liền vô tình cắt ngang, đi tới trước mặt Nguyệt Khê, nàng lãnh đạm mở miệng nói: "Thái hậu, bà biết việc làm lần này đã quan hệ đến tánh mạng hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu đến bây giờ chưa giết bà, là bởi vì lão nhân gia từ bi.
404 Những lời Thái Hoàng Thái Hậu nói ra Lạc Thủy lập tức hiểu, nghi ngờ trong mắt nàng lúc này giảm không ít. Chỉ nghe Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục nói: "Ai gia mặc dù rất giận bà ta, việc bà ta làm cũng là không thể tha thứ, nhưng nói cho cùng bà ta cũng là mẫu hậu của Tấn nhi còn có tiểu hoàng đế kia, tuổi nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, Ai gia thật đành lòng đem hắn đi chôn theo mẫu hậu hắn sao?""Không.
405 Vân Tiêu cung ——"Thật xin lỗi, ngài không thể đi vào!" Thanh âm của thị vệ canh cửa vang lên, nghe được, thanh âm này mang theo tia khó chịu. "Tại sao trẫm không thể đi vào?" Dương Hi mới có mười tuổi, chớp chớp cặp mắt ngây thơ đen nhánh, tựa hồ không nhìn ra trong mắt thị vệ kia mang theo vẻ mặt chán ghét, khờ dại mở miệng hỏi.
406 Bỏ lại câu nói kia, Tiểu Thiên cũng không chờ tiểu Dương Hi mở miệng, liền xoay người đi vào. Nếu Hoàng hậu nương nương đã ra lệnh, bọn thị vệ đương nhiên không dám chần chờ, không thể làm gì khác hơn là phụng mệnh lui xuống.
407 "Thật. . . . . . Có thật không?" Tiểu Dương Hi từ trong ngực Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, trong con ngươi ngây thơ bởi vì những lời này của Tiểu Thiên mà lóe ra mấy phần ánh sáng.
408 "Thiên Thiên, nàng đừng sợ, ta bảo vệ nàng! Cẩn thận! Thiên Thiên, ta bảo vệ nàng, ta bảo vệ nàng! Thiên Thiên! Thiên Thiên!" Hai mắt Hoàng Phủ Tấn đang nhắm chặt đột nhiên mở to, cả người từ trên giường bật dậy.
409 Câu nói ngây thơ của Tiểu Dương Hi khiến Tiểu Thiên bật cười. Mặc dù đầy bụng khổ sở, nàng đối với lời của tiểu Dương Hi còn mang theo vài phần mơ ước.
410 Thái Hoàng Thái Hậu nhìn bộ dạng lê hoa đái vũ kia, trán vì trước đó không ngừng dập đầu mà trở nên sưng tím. Bà ta lúc này thoạt nhìn vừa đáng thương nhỏ bé, làm cho lão nhân gia bà không nhịn được nổi lên lòng trắc ẩn.
411 Nguyệt Khê chậm rãi xoay người, đi tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, bà ta lúc này thoạt nhìn rất bình tĩnh, bà ta lại một lần nữa quỳ xuống trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu "Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê thật rất muốn đi xem Tấn nhi một chút, nếu như ngài muốn giết con, chờ sau khi thăm Tấn nhi xong, Nguyệt Khê cam tâm tình nguyện để ngài tùy ý xử trí.
412 Vân Tiêu cung ——"Hoàng hậu nương nương, hãy để cho nô tài chăm sóc hoàng thượng đi. Ngài mấy ngày nay vẫn không ngủ, không nghỉ ngơi, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, ngài sẽ mệt chết.
413 Vừa đi vừa lau khóe mắt, nàng trong lúc vô tình đi tới bên ao hoa sen. Dưới chân không cẩn thận, nàng bị vấp phải đá nên trật chân té trên mặt đất, đau đến rơi lệ, lòng bàn tay cũng đã rơm rớm máu.
414 Thân thể Tiểu Thiên bởi vì vòng tay ấm áp và bờ ngực rộng lớn được ôm từ phía sau làm cho nàng không dám tin mà run rẩy, nàng thủy chung không dám quay đầu lại, cái nỗi sợ hãi cùng không chân thực phát ra từ nội tâm đã chiếm hết toàn thân của nàng, làm cho nàng sợ cái loại cảm giác từ đám mây rơi xuống đến đáy cốc, cho dù sẽ không rơi tan xương nát thịt, cũng sẽ để cho nàng đau thật lâu.
415 Khi hắn trong cơn hôn mê, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ bi thương Tiểu Thiên, cặp mắt bất lực nhìn về phía hắn, nàng cần hắn bảo vệ. Nhưng khi tỉnh lại, bên cạnh hắn trừ Phúc Quý, lại không hề thấy bóng dáng của Tiểu Thiên, dọa cho cả trái tim hắn sợ đến mức nhói lên.
416 "Tấn, chúng ta không nên ở nơi này, ta đỡ chàng về nhé. " Nàng biết Hoàng Phủ Tấn đang cố nén, vội bước lên đỡ hắn, đi về hướng Vân Tiêu cung. "Được.
417 Tiểu Thiên giương mắt, nhìn vẻ cương quyết kiểu trẻ con trong mắt Hoàng Phủ Tấn, nàng nhẹ giọng bật cười, hướng về phía Hoàng Phủ Tấn gật đầu một cái, nàng mở miệng nói: "Sao lại càng lúc càng giống một đứa bé thế này?"Vừa nói chuyện, bên này cầm khay trong thìa lên, múc vào một ít thuốc đưa tới khóe miệng Hoàng Phủ Tấn, lại thấy hắn vẫn không có động tác, ngay cả há mồm cũng không có, chỉ cứ mãi nhìn Tiểu Thiên, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt nhàn nhạt, giảo hoạt , giống như là mang theo một tia tính toán.
418 "Ừ, cám ơn nương tử!" Hoàng Phủ Tấn lúc này cao hứng giống như một đứa bé được nhận lấy thứ lễ vật quý giá nhất, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mặt Tiểu Thiên, nàng lại cúi đầu e thẹn một lần nữaMà câu "Nương tử" này của hắn lại làm cho khóe miệng Tiểu Thiên không tự chủ được cứ cong lên mãi.
419 Thanh âm này non nớt là cho hai người đang hôn quên mình vội vã đẩy nhau ra. Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu, thấy tiểu Dương Hi đang đứng ngẩng đầu bên cạnh, nhìn hắn, trong mắt mang theo vui sướng khó có thể ức chế thì sắc mặt Hoàng Phủ Tấn trong nháy mắt chìm xuống.
420 "Kia. . . . . . Ta có thể ở chỗ này lâu một lát nữa được không?" Tiểu Dương Hi trong lời nói mang theo vài phần khẩn cầu. "Không thể!" Hoàng Phủ Tấn vừa muốn lại vừa không muốn liền cự tuyệt, hắn phát hiện mình không kháng cự được người đệ đệ, hắn nên ghét hài tử này, nhưng hắn phát hiện mình đối với hài tử ngoan như vậy không thể hạ tâm, hắn tại sao có thể đối với hài tử mà nữ nhân kia cùng nam nhân khác sinh ra mà mềm lòng?Không hổ là thân huynh đệ!Coi như hắn là thân đệ đệ thì sao? Đó là nữ nhân kia làm nhục hắn, hắn quyết không thể đối với bọn họ có một tia đồng tình cùng thương hại.