341 Hoàng Phủ Tấn cầm bàn tay dày đặc vết kim châm của Tiểu Thiên, nhìn nàng với ánh mắt nhu hòa"Ai cũng không vá tốt bằng Thiên Thiên. "Hoàng Phủ Tấn ánh mắt nhu hòa như thế, thanh âm dịu nhẹ như thế khiến cho Tiểu Thiên không nhịn được tim đập nhanh.
342 "Thiên Thiên, trẫm hiện nói cho ngươi biết, ngươi đừng ở trước mặt trẫm giả bộ ngu!" Hoàng Phủ Tấn trong giọng nói mang theo vài phần kích động, bởi vì trong mắt Tiểu Thiên ánh lên một tia đau đớn rồi rất nhanh chóng liền biến mất.
343 "Hoàng thượng, cám ơn ngươi đã yêu ta. " Tiểu Thiên quyết liệt đẩy ra Hoàng Phủ Tấn, thế nhưng nước mắt vẫn không thể khống chế nổi. "Thiên Thiên. .
344 Nguyên tưởng rằng nàng là bởi vì trong lòng đã có gian phu mới lần nữa cự tuyệt hắn, lần nữa đem hắn giao cho nữ nhân khác, nhưng là, hiện tại, hắn rõ ràng cảm giác được, nha đầu này là yêu hắn, hắn rất xác định điểm này, nhưng vì cái gì trốn tránh hắn, rốt cuộc là tại sao?"Bởi vì ngươi là hoàng đế, ngươi là hoàng đế!" Cuối cùng, Tiểu Thiên còn là khống chế không được rống lên, nước mắt càng thêm chày dài, "Bởi vì ngươi là hoàng đế, ngươi phải có ba nghìn hậu cung, trượng phu của hơn ba nghìn nữ nhân, mà ta, không muốn cùng nhiều nữ nhân như vậy có một trượng phu, ngươi hiểu chưa? Ta không thể ích kỷ để cho ngươi trở thành của một mình ta !" Kích động đẩy ra Hoàng Phủ Tấn, nàng khóc chạy ra ngoài.
345 Tiểu Thiên từ Vũ Phượng Cung chạy ra, nước mắt cũng chưa có dấu hiệu dừng lại, nàng đã nói ra, thật ngay trước mặt Hoàng Phủ Tấn nói ra. Nguyên tưởng rằng nàng nói xong tất cả, nàng sẽ nhẹ nhõm đi rất nhiều, cũng không có nghĩ đến trong lòng lại càng thêm đau, đau đến không thở nổi.
346 Tiểu Thiên đi theo Lạc Thủy đến Thanh Âm cung xong vẫn không dám ra ngoài, vũ Lạc Thủy hỏi nàng nguyên nhân, nàng cũng không còn dám nói. Thiên Thiên cảm thấy thật có lỗi với Lạc Thủy.
347 "Ta. . . . . . " Tiểu Thiên cắn môi dưới, ánh mắt áy náy nhìn Vũ Lạc Thủy, nặng nề gật gật đầu, "Thật xin lỗi, Lạc Thủy, thật xin lỗi. "Nàng yêu thật khổ cực, vừa là người mình yêu, vừa là người yêu của bạn tốt, hơn hết, hắn lại là hoàng đế, nàng không thể tiếp nhận một cái thân phận như thế a.
348 Ngự thư phòng ——"Uy, Tấn, ngươi mấy ngày nay tâm tình thoạt nhìn tựa hồ rất tốt nha. " Đoạn Ngự tựa vào bên cạnh bàn của Hoàng Phủ Tấn, bộ mặt hăng hái nhìn nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Tấn.
349 Đoạn Ngự đứng tại chỗ, nhìn Hoàng Phủ Tấn bóng lưng lúc này, không còn vẻ nặng nề thường ngày, khóe miệng của hắn nâng lên nhất mạt thoải mái nụ cười, cười lẩm bẩm: "Tiểu tử này, thoạt nhìn tựa hồ.
350 Quả nhiên, Tiểu Thiên vừa nghe đến Thái Hoàng Thái Hậu nhắc tới Hoàng Phủ Tấn, mắt của nàng giác liền rũ xuống, trầm mặc một lúc lâu sau, nàng mới từ khóe miệng miễn cưỡng nặn ra một chút nụ cười , "Nhưng.
351 "Thiên Thiên, Tấn nhi nói rất đúng, ngươi thật là một hoàng hậu hào phóng, Tấn nhi cưới ngươi, thật đúng là phúc khí. " Thái Hoàng Thái Hậu lại một lần nữa đổ dầu vào lửa tăng thêm một câu.
352 "Thái hậu hãy suy nghĩ tốt một chút làm thế nào mượn được binh của hoàng thượng nha. " Lạnh lùng bỏ lại những lời này, nàng tính né ra chỗ khác, hiện tại nàng không biết đối mặt thế nào với Hoàng Phủ Tấn.
353 Hoàng Phủ Tấn nhìn nét mặt là lạ thế nào của nàng. Hắn không phải là vội vàng sinh nhi tử sao? Hôm nay nghĩ như thế nào tìm đến nàng?Hiện tại nàng không thèm nghĩ những thứ này nữa, quan trọng nhất giờ chính là rời đi ra ngoài phạm vi tầm mắt Hoàng Phủ Tấn mới được.
354 Bị nhi tử làm nhục cảm giác không dễ chịu đi?“Hoàng tổ mẫu, trẫm nói chuyện như vậy đã coi là khách khí. ”“Tấn nhi!” Bất mãn trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu càng thêm rõ ràng hơn, “Nguyệt Khê là mẫu hậu của con!”“Bà ta không xứng!” Giống như là vì phát tiết đau đớn trong lòng bị đè nén mười năm , Hoàng Phủ Tấn bởi vì những lời này của Thái Hoàng Thái Hậu mà rống lớn ra ngoài, đưa tay chỉ vào Nguyệt Khê, hốc mắt đỏ lên, “Nữ nhân không biết xấu hổ này có tư cách gì làm mẫu hậu trẫm , bà ta ngay cả xách giày cho trẫm, trẫm cũng cảm thấy bẩn thỉu!”“Tấn nhi.
355 Bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, trong lòng nàng vẫn có chút không yên lòng về Hoàng Phủ Tấn, nhấc chân lên, đi tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, “Hoàng tổ mẫu, Thiên Thiên cáo lui trước.
356 "Như Mộng nàng rốt cuộc là ai? Tại sao muốn giết Tấn?" Tiểu Thiên dừng bước lại, cau mày lẩm bẩm. Một lúc lâu sau, nàng mới chợt ngẩng đầu lên, "Không được, nhất định phải tìm được Như Mộng trước.
357 "Nơi này là đâu? Người kia dẫn ta tới nơi này làm gì?" Nàng nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh tự nói , tầm mắt quay một vòng, nàng mới nhìn thấy trên tảng đá lớn kia có viết hàng chữ bằng tiếng Anh: "Duke Hill?" Trong mắt Tiểu Thiên thoáng qua kinh ngạc khó nén , "Nơi này là biên giới giáp nước Tịch Huyễn !"Nàng ở chung quanh lục lọi thật lâu, mình mới vừa rồi mình đã đuổi theo người kia tới, hoàn toàn cũng không hề chú ý địa hình cùng lộ tuyến chung quanh , hiện tại muốn đi về sợ rằng khó khăn.
358 Hiển nhiên, đám Hắc y nhân kia bị động tác như thế của Tiểu Thiên làm kinh hoàng, bọn họ không hề nghĩ qua Tiểu Thiên sẽ có thân thủ như vậy. Bọn họ mang theo hoảng sợ ánh mắt nhìn Tiểu Thiên.
359 "Hoàng thượng thứ tội, nương nương kể từ khi đến Thanh Âm cung vẫn chưa trở về, nô tỳ thật không biết. " Đóa Nhi quỳ gối trước mặt Hoàng Phủ Tấn run rẩy nói.
360 Hoàng Phủ Tấn ngay trước mặt nhiều người như vậy nói ra những lời này, trong lời nói còn mang theo sợ hãi cùng vô lực, Tiểu Thiên trong lòng cũng hạ xuống quyết tâm, ngay sau đó thoải mái nâng lên khóe miệng.