281 Nhớ tới ngày đó Hoàng Phủ Tấn đối với Hoàng Hậu liều mạng hô lên câu kia: “Ngươi đã có người trong lòng của ngươi, cần gì phải gả cho trẫm”, ngày đó, Hoàng Phủ Tấn thế nhưng bởi vì một ca khúc kia của hoàng hậu mà giận đến hoàn toàn không để ý tới việc mình đã bị bại lộ thân phận, có thể nghĩ, Hoàng Phủ Tấn có rất nhiều quan tâm đến vị hoàng hậu kia.
282 “Như Mộng, Như Mộng. ” Đúng lúc này, bên ngoài Mộng Yên Các vang lên âm thanh của Tiểu Thiên. Mà âm thanh này khiến cho khóe miệng Mạn Yên đắc ý nâng lên, “Ngươi xem, vừa nói đến nàng ta, nàng ta đã tới rồi.
283 “Tiến cung?” Hai chữ này khiến cho Mạn Yên khẩn trương một trận trong lòng, lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi lạnh. “Đúng vậy, vào cung đó. ” Tiểu Thiên cấp cho Mạn Yên một ánh mắt khẳng định, “Ngươi xem, Lan mụ mụ này ngày ngày bắt ngươi làm công cụ kiếm tiền, phải phục vụ nhiều nam nhân như vậy, ngươi a, suy nghĩ một chút là thấy vào cung tốt hơn nhiều, ngươi xem đi, hôn quân kia tính khí là thúi một chút xíu, nhưng người ta cũng là có tiền có thế, hơn nữa dáng dấp cũng không phải tầm thường, phải không?”“Ý của nương nương là.
284 Nhìn Tiểu Thiên có bộ dạng cười đến hưng phấn, ngược lại nàng lại bắt đầu đồng tình với Hoàng Phủ Tấn, vị Hoàng Hậu này thật không biết là quá đơn thuần hay quá ngu ngốc, đối với ý định của nàng, Hoàng Phủ Tấn làm sao lại không nhìn ra được chứ.
285 “Đúng vậy, Hoàng Thượng. Nô tài nghe bọn hạ nhân ở Vũ Phượng Cung kia nói nương nương ở trong phòng cả ngày, sau đó lại sẽ truyền ra những tiếng kêu thê lương thảm thiết của nương nương, nhưng Đóa Nhi cũng nói bọn họ không nên quấy rầy nương nương, cho nên, nô tài cũng không biết nương nương làm gì ở trong phòng.
286 “Hoàng thượng, chuyện này. . . . . . ”“Còn không mau đi!” Càng nghĩ càng nổi giận, hắn trực tiếp đem bát mì trên bàn hất xuống đất. “Dạ, dạ, nô tài lập tức đi.
287 Tầm Hoan Lâu ——“Nhanh lên một chút, Hoàng thượng có ý chỉ, từ hôm nay, mọi kinh doanh của Tầm Hoan Lâu đều phải dừng lại. Tất cả mọi người ra ngoài cho Bổn quan, trễ nải Bổn quan sẽ bắt người!” Kinh Điềm Doãn dẫn đầu đoàn binh lính, quan phục màu đỏ như lửa xuất hiện ở trong Tầm Hoan Lâu.
288 "Hoàng hậu nương nương, ngài cùng nô tài hồi cung đi, nơi này giao cho La đại nhân. " Sau khi Phúc Quý nói xong câu đó với Tiểu Thiên, liền xoay người nói với La Túc: "La đại nhân, chuyện đóng cửa Tầm Hoan Lâu giao lại cho ngài.
289 Nghe Phúc Quý nói như vậy, đầu Tiểu Thiên lóe lên. Oa, quên khuấy đi mất! Thiếu chút nữa thì quên mất hôn quân không chỉ phong lâu, mà lại còn bảo Phúc Quý mang nàng về, không phải là muốn thu thập nàng sao.
290 "Tấn, đối với ta ngươi đừng luôn lãnh khốc như thế nha, huynh đệ chúng ta là cùng một thể, ngươi như vậy, sẽ làm tâm của ta rất tổn thương. " Đoạn Ngự bày ra một bộ dạng bị thương nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn.
291 "Ngươi cười cái gì, ta đây vốn là nói rất nghiêm túc đó. " Thấy Đoạn Ngự không nể mặt mà bật cười, Tiểu Thiên trừng mắt liếc hắn một cái. "Dạ, dạ, thần biết sai rồi, thần cảm thấy những lời nương nương nói quả thật rất nghiêm túc!" Đoạn Ngự lập tức thức thời gật đầu, cố gắng không để ình cười thật to, hắn rất mong đợi tiếp theo nàng có thể nói ra cái gì để cho hắn cười đây.
292 Mặt Hoàng Phủ Tấn bởi vì câu nói này của nàng mà càng ngày càng đen. Cái gì gọi là loại nam nhân có dục vọng mà không chỗ phát tiết? Nàng ngược lại rất hiểu a.
293 Ở lại làm gì? Hoàng Phủ Tấn nhướng mí mắt, nhìn về phía Tiểu Thiên, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời thế nào. Thật ra thì hắn cũng không hề nghĩ chính mình sẽ dễ dàng bật thốt lên câu nói ấy như vậy.
294 “Lạc Thủy?” Sự nhẫn nại của Hoàng Phủ Tấn đã đến cực hạn, về điểm này, Vũ Lạc Thủy cũng nghe ra. “Đúng vậy a, Lạc Thủy, có chuyện gì nói mau đi, đừng ấp a ấp úng như vậy.
295 “Tấn!” Không biết Hoàng Phủ Tấn sẽ làm ra chuyện gì đối với đôi mẫu tử kia, Đoạn Ngự quýnh lên, cũng không kịp nhiều lời, liền đi theo Hoàng Phủ Tấn chạy đi ra ngoài.
296 Thanh Âm Cung ——"Nguyệt Khê, uống trà trước đi. " Thái Hoàng Thái Hậu có vẻ bình tĩnh rất nhiều, nữ nhân trước mắt này là con dâu bà, cũng là đầu sỏ gây nên cái chết của con bà.
297 "Ngự, con đi theo Tấn nhi đi, Ai gia cùng Nguyệt Khê thái hậu tâm sự một chút. ""Vâng, vi thần cáo lui. " Kỳ thật, Thái Hoàng Thái Hậu không nói, Đoạn Ngự cũng đang định đi.
298 Tiểu Thiên cũng nhận ra được, Nguyệt Khê một chút cũng không nghĩ tới việc muốn nói chuyện về Hoàng Phủ Tấn. Có lẽ, bà ta gấp gáp là bởi vì nước Hạo Nguyệt gì đó, cùng với tiểu hoàng đế nằm trong lòng ngực bà ta mà làm nũng kia.
299 Mà Vũ Lạc Thủy lại hiểu được, Thiên Thiên nàng. . . . . . tựa hồ thật để ý cảm nhận của Hoàng Thượng. Trong lòng. . . . . . Nàng ấy đang đau xót cho Hoàng Thượng!Mi mắt Vũ Lạc Thủy khép xuống, Thiên Thiên nha, ngươi có hiểu được trái tim mình lúc này không vậy.
300 Sau khi Phúc Quý lui xuống, Tiểu Thiên vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, nhìn hắn uống từng ngụm từng ngụm rượu. Vẻ mặt thống khổ trên mặt hắn làm cho nàng cảm thấy thật là khó chịu, tâm rất đau.