241 “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Hoàng Phủ Tấn mặt khẽ chìm xuống. “Chính là muốn ngươi tái giá với một nữ nhân khác” Tiểu Thiên mang vẻ mặt chờ mong. Oa, trời ạ, Tên cực phẩm hôn quân trước mặt nàng lại không nghĩ ra.
242 “Uy, uy, uy, hoàng thượng, đừng đi mà, chuyện của ta vẫn chưa nói xong mà. ” Tiểu Thiên liên tục không ngừng theo sát sau lưng Hoàng Phủ Tấn, thật vất vả mới có cơ hội ở cùng hôn quân một chỗ , sao nàng lại có thể bỏ qua như vậy.
243 Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng không nói gì, mỗi một câu của nàng cũng làm cho lòng hắn mang theo một trận mất mát, ánh mắt dần dần lạnh như băng. Chỉ thấy hắn lạnh lùng cười một tiếng, trong tiếng cười mang theo vài phần bi thương, “Trẫm thật nên cảm tạ ông trời, đã cho trẫm một hoàng hậu tốt như vậy.
244 Tiểu Thiên bởi vì những lời này của hắn mà ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn rõ ràng khinh bỉ cùng giễu cợt, lòng của nàng hung hăng tức giận.
245 “Hoàng Phủ. . . . . . Ngô” nàng vừa lúc muốn mở miệng, Hoàng Phủ Tấn đưa đầu lưỡi tiến vào trong miệng của nàng, đầu lưỡi quấn quanh ở chung một chỗ, để cho trong lòng nàng run lên bần bật, khẩn trương không biết phải làm sao.
246 “Trẫm muốn ngươi thị tẩm!” Giọng nói cứng rắn, tay Hoàng Phủ Tấn thô lỗ xé y phục Tiểu Thiên ra, tựa như lần trước như vậy, không hề có chút ý định thương hoa tiếc ngọc.
247 Tiểu Thiên không biết lúc này mình còn có thể làm những gì, nếu dùng những nụ hôn như vậy thật sự có thể xoa dịu đau đớn mà hắn đã chịu đựng mười năm qua, nàng phát hiện mình thật sựcam tâm tình nguyện, để cho hắn hôn, nàng muốn đưa tay, vuốt lên chân mày đang nhíu chặt của hắn.
248 “Niếp Tiểu Thiên, ngươi, tên ngu ngốc này!” Hoàng Phủ Tấn đưa tay lau cho nàng bởi vì đau đớn mà toát ra mồ hôi lạnh, đem nàng từ trên giường bế lên, “Trẫm đưa ngươi đi tìm thái y, chờ hắn tới đây, không biết phải chờ tới lúc nào.
249 Cúi đầu nhìn nàng, Hoàng Phủ Tấn mang theo cưng chìều mở miệng nói: “Vậy thì ngoan ngoãn đừng nói chuyện, trẫm mang ngươi đi tìm thái y!”Động tác dưới chân Hoàng Phủ Tấn thủy chung không hề chậm lại, mà là càng thêm nhanh một chút.
250 “Hoàng. . . . . . Hoàng thượng. ” Lý Tĩnh do dự không dám nói lời nào, dù sao hoàng đế vẫn còn ở nơi này, hắn nào dám cứ như vậy chạy về đi ngủ a. “Chuyện gì?”“Ngài.
251 Đưa tay kéo chăn đắp cho nàng, Hoàng Phủ Tấn ngồi ở bên người nàng, lẳng lặng ngắm nhìn nàng. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ nghiêm túc ngắm nhìn hoàng hậu của hắn, thời gian trước kia cùng nàng chạm mặt, không phải dùng để gây gổ, thì chính là bị nàng làm cho hắn tức giận muốn giết nàng, hôm nay, mới phát hiện vị hoàng hậu này thật đúng là một tiểu mỹ nhân, lông mày nhỏ nhắn cong cong lá liễu, làn da trắng nõn làm cho người ta không nhịn được muốn đưa tay bẹo một cái, tiếu bì chóp mũi vào lúc này hơi nhíu, còn cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào, bị nàng cắn khẽ có hơi sưng hồng, làm cho người ta không nhịn được muốn hôn một cái.
252 Rời môi của nàng, Hoàng Phủ Tấn ngồi thẳng người, trong mắt thoáng qua một tia ảo não. Ở trước mặt nữ nhân này, hắn một chút tự chủ cũng không có. "Ách.
253 "Có đói bụng không?"; Lắc đầu một cái, nàng vốn muốn nói là không đói bụng, nhưng ngay sau đó nghĩ đến, không làm sao xua được cơn đau dạ dày đang hành hạ, cái mạng nhỏ này của nàng làm sao có thể chịu nổi.
254 Về điểm này, hắn ngược lại một chút cũng không nhìn ra được. Chẳng qua là, hắn chưa từng nghĩ tới, nàng, một hoàng hậu thế nhưng vì bọn hạ nhân mà suy nghĩ, chẳng qua là, nàng hiện tại nghiêm túc như vậy như vậy, tựa hồ thật không muốn hắn đi gọi bọn hạ nhân rời giường nấu cơm.
255 Tư thế lúc này của nàng làm cho người ta không biết nên khóc hay cười, tựa như một con gấu túi, cả tay chân quấn bên người Hoàng Phủ Tấn , để cho cả người hắn đều không thể nhúc nhích.
256 “Ngươi……. ngươi làm?” Nàng không dám tin lặp lại lần nữa. Mẹ ơi, lại không nói hôn quân này là thiện tâm đại phát hay là bị quỷ ca ôn nhu nhập thân rồi, dù sao tính khí hôn quân vốn là âm tình bất định, nhưng mấu chốt chính là, hôn quân làm cho nàng ăn? Phải biết rằng, vị lão đại này luôn được cung nữ thái giám hầu hạ từ nhỏ cho tới lớn nha.
257 “Trẫm dĩ nhiên sẽ làm được!” Cuối cùng, ngay trước mặt Tiểu Thiên hắn cho ra một đáp án như vậy. Hắn cũng không tin, đường đường là một Hoàng đế, thiên hạ còn quản được, xá gì một bữa cơm?Hắn làm sao có thể để nữ nhân này xem thường.
258 Hoàng Phủ Tấn trầm mặc nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu một cái, “Được, ngươi đi cùng Trẫm”. “Vâng, vâng, cám ơn Hoàng thượng, cám ơn Hoàng thượng.
259 “Ngươi cũng chưa từng phục vụ ta à. ” Tiểu Thiên nói rất vô tội, những lời này của hôn quân cứ như hắn là lão đại, lại còn phải thường phục vụ nàng. Chẳng qua những cử chỉ của Hoàng Phủ Tấn làm lòng nàng có chút ấm áp, khóe miệng cũng không tự chủ giương lên.
260 Trời, phòng bếp đơn giản này có thể đủ cho cả một hộ dân bình thường ở. Trong lòng Tiểu Thiên thầm nghĩ. Nhìn ra trong mắt Tiểu Thiên có phần bất mãn, Hoàng Phủ Tấn cũng lười không để ý tới, “Nhìn đủ chưa? Muốn ăn cái gì nói nhanh một chút, Trẫm không có thời gian cùng ngươi hao tổn!”“Tùy ngươi đi.