201 “Dạ phải”. Tiểu Thiên cười. ”VậyTiểu Vương liền bêu xấu, ô nhiễm lỗ tai của đại gia ”. Nàng tiến đến cổ cầm đang ở bên cạnh, ngồi xuống. Như Mộng ngồi yên lặng lắng nghe.
202 Đang ngay khi hắn miệng còn sững sờ, Tiểu Thiên trong lòng càng thêm khó chịu, thật không biết tên hoàng đế này là cái gì đầu thai, vẫn dài dòng đều là hắn, bây giờ còn bày ra bộ dạng ngại nàng dài dòng.
203 Một chưởng đập vào cái bàn bên cạnh, Hoàng Phủ Tấn từ trên ghế ngồi dậy, tầm mắt hướng tới Tiểu Thiên, lý trí bị lửa ghen cùng vị dấm chua phá hủy mà quên mất mình đang ở đâu, phía dưới kia lời nói bật thốt lên.
204 Chẳng qua là vị hoàng hậu này chưa phát hiện mình được hoàng đế coi trọng, nhìn nàng hiện tại bộ dạng khó chịu, chắc trong lòng lại đang mắng Hoàng Phủ Tấn.
205 “Ai cho phép ngươi không giải thích được còn tức giận ?” Tiểu Thiên buồn bực nói. “Trẫm. . . . . . ” Hoàng Phủ Tấn nhất thời không thể nói lời nào. Vừa rồi.
206 “Ngừng, làm như ta muốn tương thân tương ái với ngươi vậy, gian phu của ta trong truyền thuyết là dựng chuyện sao?” Nàng không ưa bộ dạng này của Hoàng Phủ Tấn nhất, tự ình là cao quý, rồi chẳng thèm ngó ngàng tới sống chết của nàng.
207 Cho đến khi vào cửa cung, bọn họ cũng không dám nói một câu. Nhàm chán nhất là với Tiểu Thiên, vẫn cứ như vậy ngậm miệng đi theo sau lưng hôn quân không thể nói chuyện, so với lấy mạng nàng còn khó chịu hơn.
208 “Khụ khụ. . . ” Đoạn Ngự bị những lời này của Tiểu Thiên thiếu chút nữa làm sặc. Hoàng hậu nương nương này thật không ngốc sao,gian phu của mình là ai cũng không biết, còn bắt được người nào liền hỏi người đó? Nếu Tấn cho rằng hắn thật sự chính là tên gian phu đó…, hắn còn không bị tiểu tử kia hạ lệnh ngũ mã phanh thây sao.
209 “Nương nương,đến kỹ viện và có phải là dân lành hay không, không phải là một chuyện. ” Đoạn Ngự miễn cưỡng trả lời. “Không phải là một chuyện?” Tiểu Thiên quát, vẫn là bộ dạng không ủng hộ, “Chẳng lẽ ngươi muốn nói, chờ ngươi đem những thứ xấu xa kia làm xong,truyền bá lại cho dân chúng, sau đó ngươi mới nói ngươi là nhất đẳng lưu manh phải không?”“Nương nương.
210 “Ý của ngươi là nói ngươi chỉ phóng đãng chứ không phải phóng túng sao?” Đoạn Ngự bên này vẫn còn cầu nguyện tiểu cô nãi nãi có thể khẩu hạ lưu tình, vừa mới cầu nguyện xong, nàng thình lình toát ra những lời này để cho hắn có cảm giác miệng tức sùi bọt mép.
211 “A. . . . . . Cái đó” Tiểu Thiên cười khan gãi gãi đầu, nói thật, mới vừa rồi cùng tên yêu nghiệt Tể tướng đó tán gẫu do quá nồng nhiệt, nàng thật sự đem chuyện hôn quân đang đi ở phía trước nàng quên mất.
212 “Ặc, vâng, a! Không, không phải vậy!” Tiểu Thiên lập tức thức thời sửa miệng lại. Được rồi, nàng thừa nhận, những lời này nàng vừa nói xong thật trái với lương tâm, phải biết, cùng ba trăm nữ nhân kia, còn không gọi là ngựa đực như lời nói…, vậy thì cái gì thích hợp với hắn đây? Nếu là lấy ba trăm để chỉ heo mẹ, cũng cái loại lời nói kia, đoán chừng thịt heo cũng sẽ xuống giá.
213 Làm bậy nha, nụ cười của hôn quân này nhìn lại đẹp như vậy, khiến người tâm động như vậy. Cha nha, đây chính là con rể trên danh nghĩa bây giờ của người nha, con gái người muốn có bản lãnh đem hắn mang tới thế kỷ 21, đứng ở trước cửa bệnh viện của chúng ta, tuyệt đối sẽ gây tai họa đó.
214 Miễn cưỡng liếc nàng một cái, Hoàng Phủ Tấn tức giận mở miệng nói: “Niếp Tiểu Thiên, nếu trẫm muốn giết ngươi như lời ngươi nói…, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao?”Những lời này hắn nói xong đã đủ rõ ràng đi.
215 “Hận?” Tiểu Thiên hơi sửng sờ, Niếp Vân Hạc đối với nàng mà nói bất quá chỉ là một người xa lạ, là người xa lạ mà thôi, nàng không có quá quen với hắn thì làm sao mà hận hắn, nàng chẳng qua là ghét cái loại người kia mà thôi.
216 Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, mặt đầy vẻ tò mò nhìn hắn, hỏi: “Kỳ quái, ngươi là quân, hắn là thần, ngươi muốn xử trí hắn như thế nào không phải chỉ cần nói một câu là được sao? Hỏi ý kiến ta làm gì?”“Trẫm………”.
217 “Đúng vậy, chẳng lẽ không đúng sao?” Tiểu Thiên chớp chớp cặp mắt. “Ừ. ” Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng lên tiếng. “Hoàng thượng ngươi làm sao vậy?” Nhìn Hoàng Phủ Tấn mang vẻ mặt buồn bực, Tiểu Thiên mở miệng hỏi.
218 Bỏ lại một câu nói như vậy, cũng không chờ Hoàng Phủ Tấn mở miệng, nàng bước nhanh đi ra khỏi ngự thư phòng. Đi chưa được mấy bước, bước chân của nàng liền chậm lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ sở, ánh mắt ê ẩm, trong lòng đè nén khó chịu.
219 “Tiểu thư?” Thấy Tiểu Thiên lại ngây ngẩn cả người, Đóa Nhi càng ngày càng cảm thấy Tiểu Thiên có cái gì không đúng. “Ừ?”“Tiểu thư, ngài rốt cuộc làm sao vậy, có phải hoàng thượng lại mắng tiểu thư không?”“Hắn.
220 Mệnh Hoàng hậu đó, tiểu cô nương, hảo hảo nắm chặc nha. “Mệnh Hoàng hậu ?” Tiểu Thiên cười cười tự giễu, đúng vậy, là mệnh hoàng hậu, nhưng là một hoàng hậu xui xẻo, kết hôn ngày thứ nhất liền bị hoàng đế lão công hung hăng đánh cho 30 đại bản, sau đó ném vào trong lãnh cung.