181 “Niếp Tiểu Thiên, ngươi lại muốn đi tới chỗ nào đi? Ngươi đừng quên chân ngươi đang bị thương” Hoàng Phủ Tấn tức giận thanh âm ở sau lưng nàng vang lên mang theo sự tức giận cùng cảnh cáo.
182 Khóe miệng lạnh lùng, hắn nhìn về phía Vũ Lạc Thủy đáp: “Không, trẫm sẽ ở lại chỗ này dùng bữa!”“Ngươi ở nơi này ăn cái gì? Nơi này không có nhiều cơm cho ngươi ăn đâu!” Lời của Tiểu Thiên bật thốt lên, tên này không biết xấu hổ lưu manh hôn quân, hắn làm như Vũ Phượng Cung giống như nhà hắn vậy, muốn ở chỗ này ăn thì ở chỗ này ăn.
183 Bữa cơm này, ba người cũng đều có tâm sự , Tiểu Thiên phát hiện, mình đời này ăn cơm cũng không từng trải qua thống khổ như hôm nay. Vì yếu thế ở trước mặt hoàng đế, nàng chỉ có thể gắp món ăn trước mắt, chứ không dám lên tiếng gọi Vũ Lạc Thủy giúp nàng gắp món ăn xa hơn một chút đứng lên, vừa nặng lòng không yên.
184 “Ngươi. . . . . . ” Tiểu Thiên bị Hoàng Phủ Tấn nói đến nghẹn họng. Cúi đầu liếc mắt nhìn thân thể mình quả thực cao không đến thước rưỡi, đứng ở bên cạnh hôn quân này thật đúng là nhỏ bé.
185 Sau một thời gian dưỡng thương thật tốt, chân phải Tiểu Thiên trước kia hoàn toàn không cách nào nhúc nhích thì đã có thể hoạt động tự nhiên. “Ha ha Cảm giác đi lại được thật tuyệt!” Tiểu Thiên nâng váy, nghênh ngang bày ra đôi chân bước chữ ngũ, đi đi lại lại khắp phòng.
186 “Đóa nhi, ngươi yên tâm đi, ngươi cho rằng hôn quân kia thật sự rỗi rãnh như vậy, ngày ngày nhìn chằm chằm ta không thả đi sao?” Tiểu Thiên cố gắng an ủi nàng, “Tốt rồi, chúng ta tới Tầm Hoan lâu chơi một lát, nhất định chúng ta sẽ trở lại trước khi hoàng thượng biết, được chưa ?” Tiểu Thiên nhao nhao muốn thử, nàng bây giờ là khí thế đều toát ra, nàng cũng không muốn đem tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình cứ bỏ phí trong hoàng cung như vậy.
187 Thật không hiểu nổi trong đầu tiểu thư nghĩ gì nữa, một cô gái mà lúc nào cũng muốn tới kĩ viện, lại còn bừng bừng hăng hái. “Ừ, như thế mới ngoan. ” Tiểu Thiên hài lòng vỗ vai Đóa nhi.
188 “Chuyện này. . . . . . Lan ma ma, Bổn vương có thể tự tới đó, ngươi đừng đi theo. ” Chịu không nổi mùi phấn son nồng nặc trên người lão bà này, Tiểu Thiên không nhịn được nói.
189 “Thật… Thật sao?” Như Mộng chột dạ hỏi, ánh mắt chợt lóe lên. Nhưng Tiểu Thiên không hề để ý dù chỉ một chút. “Đúng vậy. ” Tiểu Thiên gật đầu, ” Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, những lời này thật hợp với cô nương.
190 Nhạc phụ?Nghe từ này, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn càng đen hơn, thiếu chút nữa đã quên mất, Niếp Tiểu Thiên nữ nhân đáng chết đó là do lão già vô dụng kia sinh ra.
191 Nữ nhân đáng chết, là ngại cuộc sống trôi qua quá thanh thản, muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn đúng không ? Một hoàng hậu, thế nhưng động một chút là chạy đến thanh lâu.
192 Thật xin lỗi, Hoàng hậu nương nương, xem ra phải hy sinh ngươi một chút. Trong mắt Đoạn Ngự thoáng qua một tia cười yếu ớt. Bao lâu không có gặp phải chuyện tốt như vậy ?Hoàng Phủ Tấn cùng Đoạn Ngự vừa xuất hiện ở Tầm Hoan lâu,đã thu hút không ít những ánh mắt trừ những cô gái thanh lâu ra, ngay cả những nam tử cũng vì trước mắt xuất hiện hai mỹ thiếu niên mà cảm khái không thôi.
193 Mộng Yên các bên này, Tiểu Thiên nhận lấy trà do Như Mộng đưa tới, uống vài ngụm, trong lòng đột nhiên thoáng qua một trận bất an, nhịp tim không khỏi tăng nhanh.
194 Chợt nâng lên tay phải cản trở mặt của mình, nàng xoay người sang chỗ khác, lừa mình dối người mà nghĩ Hoàng Phủ Tấn không nhận ra nàng. Đoạn Ngự ngay từ lúc nàng mở cửa liền nhận ra nàng tới, vị hoàng hậu này thật đúng là ở chỗ này.
195 “A Thì ra thật sự là Lý Quận Vương!” Đoạn Ngự bất thình lình chen vào. “Ha ha đúng, là ta, thì ra là Bạch đại ca, ha ha ” Cười khan mấy tiếng, nàng đơn giản miễn cưỡng từ khóe miệng mình nặn ra một nụ cười.
196 “Vâng, tại hạ Đoạn Ngự!” Nhắm mắt, Đoạn Ngự mở miệng nói. “Oa, thì ra là Đoàn Dự mê người như vậy, đẹp mắt như vậy, ngươi so với Đoàn Dự trong truyền thuyết đẹp mắt hơn nhiều.
197 Bạch đại ca?Tiểu tử này không gọi hắn ngược lại đã sắp quên, cái nữ nhận chết tiệt Niếp Tiểu Thiên này rốt cuộc lấy cho hắn cái tên gì thế này, còn có thể thành như vậy.
198 Nhưng. . . . . . Sau khi hồi cung, hôn quân này có hay không lại gây phiền toái cho nàng. Huhu đồng dạng là người, người ta thì đang hưởng thụ cuộc sống, tại sao nàng xuyên qua lại làm hoàng hậu, cả ngày luôn nghĩ biện pháp phòng ngừa hôn quân ám toán nàng.
199 Tức chết ngươi tên hôn quân! Nàng chỉ tới đi dạo kỹ viện mà thôi, hắn còn đuổi giết tới kỹ viện, tới thì tới, còn bày ra mặt thối cho nàng thấy. Cái tên vô sỉ lưu manh này, mình cũng đi tới kỹ viện chơi, có tư cách gì nói nàng.
200 Như Mộng nhìn hiện trường đang “Khói lửa tràn ngập”, nàng nhắm mắt chen vào, “Hiếm khi các vị công tử ở chung một chỗ, hay là để Như Mộng bêu xấu, vì mấy vị khảy một khúc nhạc được không?.