121 Thái dương Thái y hạ xuống vài cái hắc tuyến, thì ra Hoàng Hậu nương nương này sợ đau. “Vâng, nương nương, thần tuân chỉ!”“Ừm ừm!” Tiểu Thiên gật gật đầu, lại cảm nhận được một loại ánh mắt làm cho nàng chán ghét đang chạy ở trên người nàng, ánh mắt này đến từ hướng tay phải của nàng.
122 “Nương nương, thỉnh đem tay của ngài cho vi thần xem một chút. ” Đem chân Tiểu Thiên dùng tấm ván gỗ cố định tốt, thái y lại mở miệng nói. “Tay. . . .
123 “Ta biết a. ” Tiểu Thiên một bộ dáng thực đương nhiên, “Nơi này là Vũ Phượng Cung, là tẩm cung của Hoàng Hậu, nói cách khác là địa bàn của ta, biểu tình hiện tại của ta chính là muốn nói cho ngươi biết, nơi của ta không chào đón ngươi, ngươi hiện tại có phải nên đi hay không?” Nhướng mày, Tiểu Thiên mạo hiểm khiêu khích nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy lửa giận của Hoàng Phủ Tấn.
124 Hừ? Hắn hừ cái gì mà hừ? Sao lại đưa sắc mặt đen kịt đó cho nàng xem làm gì? Nếu thấy nàng không vừa mắt, hắn có thể chạy trở về Vân Tiêu cung đi a, hoặc là chạy trở về tiểu thiếp nào đấy của hắn, hắn không có việc gì ở nàng trước mặt hừ cái gì mà hừ?Được, cả thiên hạ này đều là địa bàn của hắn, nàng không chọc hắn, nàng không thể trêu vào hắn, nàng biết.
125 “Nếu ngươi không ở đây, ta cần lê cái chân gãy này đi sao?”“Ngươi. . . . . . ”Đè nặng cơn tức giận tận đáy lòng muốn đem Tiểu Thiên ném ra khỏi Vũ Phượng Cung, Hoàng Phủ Tấn hít sâu một hơi, tà liếc Tiểu Thiên tứ một cái, mở miệng nói: “Được, vậy ngươi cứ ở đây một mình, thấy tinh thần của ngươi tốt như vậy, tự chiếu cố bản thân chắc không có vấn đề gì.
126 Một lúc lâu, nàng mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình cứ ngây ngốc đứng tại chỗ như vậy, cái chân bị bó lại cố định bởi những cái nẹp giống như bánh chưng, chỉ cần hơi động một chút, cũng làm cho nàng đau đến nhíu mày.
127 Cúi thấp đầu, nàng không biết mình đã khóc bao lâu, cổ tay và yết hầu đau đớn làm nàng càng tức tưởi hơn, mãi đến khi một giọng nói lạnh như băng vàng lên trên đầu của nàng.
128 Còn có tay trái bị trật khớp mà không chịu cho Thái Y chữa trị nữa, không biết đã đau đến mức nào, chỉ nghĩ đến chuyện này, bước chân của hắn không tự chủ được lại lần nữa quay lại Vũ Phượng Cung.
129 “Vậy ta không phải lo lắng tay của ta. . . . . . Tay sao?” Tiếp thu được hơi thở nguy hiểm trong mắt của Hoàng Phủ Tấn, nàng thành thật rút cổ về. Ai ai ai Niếp đại tiểu thư nàng sống 24 năm nay, vẫn chưa từng ngoan ngoãn như thế, không nghĩ tới sau khi xuyên qua thành Hoàng Hậu, chức vị cao nhất vinh hạnh nhất lại so ra thua kém với lão bà bình thường dân chúng gấp trăm ngàn lần, đã bị hôn quân này bức hiếp chèn ép đến mức thành như thế này.
130 “Niếp Tiểu Thiên, trong não heo của ngươi đang có ý gì!” Thanh âm tức giận của Hoàng Phủ Tấn lại truyền vào trong tai nàng một lần nữa, thấy trong mắt nàng lóe ra nụ cười, hắn liền cảm thấy dị thường chướng mắt, và có.
131 Nhưng hoàng thượng hôm nay thế nhưng dùng Tử Kim phấn cho Hoàng hậu nương nương chữa thương, ngược lại thật sự là vượt ngoài ý nghĩ của hắn rất xa, sắc mặt hoàng thượng cũng không hề tốt hơn, nhưng hôm nay hoàng thượng đối với nương nương mặc dù vẫn còn nghiêm nghị lạnh lẽo, nhưng cách hoàng thượng làm đã làm cho hắn ta phải chắc lưỡi hít hà, đầu tiên là bỏ lại Lan Phi nương nương, tự mình ôm Hoàng hậu nương nương trở về, sau đó bị nương nương chọc giận bỏ đi còn là mang theo Tử kim phấn đến giúp nương nương chữa thương.
132 “Tay đã được băng bó cẩn thận rồi, nếu như ngươi không muốn nó bị phế…, tốt nhất nên an phận đi!”Di? Hôn quân này là đang quan tâm nàng sao? Tại sao nàng lại nghe thấy trong lời nói của hắn mơ hồ một tia lo lắng vậy?Oa nha nha Tại sao từ khi bước vào Vũ Phượng cung này, những ý nghĩ kì quái lại cứ liên tiếp nảy nở a.
133 “Sẽ không, sẽ không, nhất định sẽ không!” Tiểu Thiên không ngừng liên tục lắc đầu, “Ta biết hoàng thượng ngài nhất định sẽ không thể nào vô duyên vô cớ đối với ta động lòng từ bi.
134 “Được rồi, được rồi, ngươi đừng cau mày, tự ta tìm là được. ” Nhìn Hoàng Phủ Tấn nhíu mày, Tiểu Thiên đoán chừng hôn quân này lại muốn bắt đầu nổi đoá, tối nay nàng không có nhiều tinh lực ứng phó hôn quân này như vậy, thay vì bị hắn mắng, còn không bằng mình tự tìm còn hơn.
135 Nữ nhân này nhiều lần đều to gan lớn mật không chỉ châm chọc hắn, khiêu khích hắn, nếu không ỷ vào sự sủng ái của hoàng tổ mẫu, thì cũng là ỷ vào khối huyết ngọc kia, hiện tại trở nên thành thật như thế, đại khái chắc cũng đã nghĩ đến cái uy hoàng đế của hắn có thể tuỳ thời mà lấy cái mạng nhỏ của nàng.
136 Hoàng Phủ Tấn kinh ngạc nhìn nhìn Tiểu Thiên một lúc lâu, chẳng lẽ cái chân bị thương khiến nàng rất khó chịu hay sao?Hoàng Phủ Tấn nhìn về phía Tiểu Thiên khẽ nhíu chân mày, hắn dĩ nhiên cho là như vậy.
137 “Đóa Nhi, thương thế của ngươi cũng chưa tốt lên, tại sao lại chạy loạn tới đây. ” Thái Hoàng Thái Hậu tiến lên đỡ nàng dậy. “Thái Hoàng Thái Hậu, tiểu thư đã chạy đi tìm hoàng thượng thay nô tỳ hả giận, lúc này khẳng định lại đắc tội với hoàng thượng, lão nhân gia người đi cứu cứu tiểu thư đi, nô tỳ van xin người.
138 “Ngươi nói Tấn nhi ôm Thiên Thiên trở về Vũ Phượng Cung?” Nụ cười trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu khiến cho lòng Vũ Lạc Thuỷ nổi lên từng trận co rút. “Đúng vậy, Thái Hoàng Thái Hậu, đích thân hoàng thượng đã ôm nương nương hồi cung.
139 Đã lớn như vậy, lại không dám ngủ một mình buổi tối?Nhớ tới bộ dáng muốn giữ hắn của nàng nhưng không dám nói kia, Hoàng Phủ Tấn chợt cảm thấy buồn cười, nàng cuối cùng vẫn không mở miệng, là lo lắng hắn sẽ không để ý tới nàng hay sợ hắn sẽ cười nhạo nàng?Chẳng qua là, bây giờ nghĩ lại, nếu như nàng lúc ấy thật lên tiếng, hắn sẽ nguyện ý ở lại nơi đó bồi nàng sao?Nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn rơi vào tầm nhìn của Vũ Lạc Thuỷ cùng Thái Hoàng Thái Hậu, chẳng qua là lòng của hai người có hai tâm trạng khác nhau mà thôi.
140 “Ừ, không phải hoàng thượng đã đi rồi sao?” Thái Hoàng Thái Hậu bình thản cười một tiếng. “Người làm sao mà biết hoàng thượng muốn đến Vũ Phượng Cung a?” Không hiểu gì hết, Đóa Nhi khờ dại hỏi.