81 Tiểu Thiên trong mắt lóe hào quang. “Tiểu. . . . . . Tiểu thư, ngài lại muốn làm gì?” Nhìn đến Tiểu Thiên trong mắt nở rộ quang mang, Đoá nhi lại có một loại dự cảm bất an, từ khi tiểu thư gả cho Hoàng Thượng và sau khi bị đánh, cả người liền thay đổi, Chỉ có nàng mới nghĩ đến những chuyện không thể tưởng tượng được, cũng chỉ có nàng mới làm ra những chuyện không ai có thể làm được.
82 “Ta thích má ơi, đại thẩm này bị ván cửa che đi, thanh âm này là cái gì a. ” Thân mìnhTiểu Thiên thình lình run lên , nàng hoàn toàn bị thanh âm của tú bà lôi tới rồi.
83 Nghe nói vị hoàng hậu kia mới vừa tiến vào đêm đó đã bị hoàng đế ném vào lãnh cung, chỉ sợ trong lịch sử của Kim Lăng từ trước đến nay là lần đầu tiên.
84 Tầm Hoan lâu bên này sớm đã náo nhiệt, rất nhiều người không có tiền đi kỹ viện đã ở trước cửa kỹ viện ồn ào. “Có lầm hay không a, nhìn một cô nương cũng phải tốn tiền.
85 Mà Đoạn Ngự cũng một bộ dáng xem kịch vui, tuy rằng hắn không biết Tiểu Thiên, nhưng cũng nhìn ra được nàng là thân nữ tử, tại sao lại có một nữ hài tử lại ra giá 2 vạn lượng bạc nhìn Như Mộng? Hay là nàng.
86 Nga Thì ra nàng chính là hoàng hậu trong truyền thuyết. Xem ra có việc vui rồi. Đoạn Ngự nghĩ như vậy , ý cười trong mắt càng sâu, hắn đang định gặp hoàng hậu, thật không ngờ vừa ra cung liền đụng phải, có ý tứ.
87 Chỉ nghe tú bà tiếp tục nói: “Vị công tử này, Như Mộng của chúng tôi hôm nay sẽ thuộc về ngài, vậy tiền kia. . . . . . ”“À, tiền phải không, ta sẽ bảo thư đồng của ta về nhà lấy.
88 “Cám ơn, cám ơn công tử. ” Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, tú bà cao hứng đến mức thiếu chút dập đầu. “Không cần khách khí, kỳ thật ta có một cách này sẽ giúp cho cả hai bên đều hài lòng, Như Mộng bán nghệ không bán thân đúng hay không? Tốt lắm a, đêm nay nàng theo hầu ta ngủ, ta không trả tiền, như vậy sẽ không tính là nàng bán thân a.
89 “Huống hồ, vạn nhất hôn quân kia thật muốn tìm ta , chạy đến Vũ Phượng Cung, sau đó thú tính nổi lên, muốn làm điều sằng bậy với ta, rồi mang nào là HIV a, hoa liễu a, toàn những bệnh kinh khủng đổ hết sang cho ta, ta đây không phải sẽ chết thực thảm thương sao? Hắn đã cùng với nhiều nữ nhân như vậy, lại tới tìm ta hoan ái, ta mới không có ngốc như vậy đâu.
90 Hoàng hậu a, ngươi thực nên nghe lời nha hoàn của ngươi, không nên nguyền rủa hoàng đế, những lời ngươi vừa nói đều đã bị hắn nghe thấy, mau trở về chờ bị phế đi.
91 “Đem vẻ tươi cuời của ngươi thu hồi đi. ” Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng liếc mắt nhìn kẻ bên cạnh vì cười mà đã muốn đánh mất hình tượng tể tướng Đoạn Ngự vốn có thường ngày, vung tay áo, tức giận bước ra khỏi Tầm Hoan lâu.
92 “Tấn. . . . . . ” Đoạn Ngự nhìn Hoàng Phủ Tấn hạ lệnh như vậy, khẽ giương mắt nhìn hắn. “Ngự, ngươi chẳng lẽ còn muốn vì này tiện tì cầu tình sao ? Hôm nay Trẫm sẽ giết gà dọa khỉ!” Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng, “Kéo xuống!”“Dạ, Hoàng Thượng!” Nhận được mệnh lệnh của Hoàng Phủ Tấn, bọn thị vệ một bên tiến lên, đem Đoá nhi kéo xuống, mà Đoá nhi sớm đã sợ tới mức ngay cả cầu xin cũng đã quên, thẳng cho đến khi một côn lại một côn đập lên mông nàng , nàng mới đau đến mức tinh thần trở nên thanh tỉnh.
93 Bộ dạng thanh lệ thoát tục như thế, sự màu mè hoa lá quanh đây thực làm bẩn sự thanh khiết của nàng. Nhìn Như Mộng trong mắt hơi hơi mang theo ưu thương, làm cho Tiểu Thiên không khỏi có cảm giác thương tiếc.
94 “Công tử dùng từ ngữ thật hay. ” Như Mộng nhịn không được liền lên tiếng khen. “Ha hả ” nghe Như Mộng như thế khoa trương khen mình như thế, Tiểu Thiên xấu hổ sờ sờ cái ót, cười nói: “Cô nương quá khen.
95 “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, quận vương Lí Tầm Hoan lưu luyến thanh lâu, thật là nhục nhã mất mặt hoàng gia, trẫm niệm tình ngươi đối với triều đình có công, tạm không truy cứu, tức khắc hồi cung diện kiến, khâm thử!”Phúc Quý tuyên xong thánh chỉ, sớm đã làm cho Tiểu Thiên không hiểu ra sao, hôn quân này tuyên chỉ như vậy là có ý tứ gì?Còn quận vương nữa? Còn mất mặt hoàng thất? Bảo nàng hồi cung trở về cung ngay lập tức, muốn làm ra nhiều ý đồ như vậy để làm gì.
96 “Ta biết mà!” Tiểu Thiên kích động hét lên, “Tên hôn quân kia, hậu cung ba nghìn còn chưa đủ, còn muốn đi thanh lâu tìm vui, vậy mà trong thánh chỉ còn nói ta lưu luyến thanh lâu, bại hoại mặt mũi hoàng gia?”Càng nghĩ lại càng khó chịu, cẩu hoàng đế này nghĩ đến pháp luật là hắn định ra, nhà tù là hắn làm ra, làm quan thì quản lý, hình pháp do hắn nắm giữ thì đã rất rất giỏi có phải hay không?Cái gì gọi là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, dân chúng không được đốt đèn, nàng cuối cùng là kiến thức rồi.
97 “Biết rõ còn hỏi. ” Tiểu Thiên khó chịu thấp giọng lẩm bẩm nói. “Trả lời trẫm!” Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn ở trên đầu nàng rống lên, chết tiệt nữ nhân này, đã biết nàng sẽ không an phận được lâu mà.
98 Giúp hắn giặt quần áo nấu cơm? Hắn là hoàng đế a, trong cung nhất định có hạ nhân sai phái, không cần nàng đi giặt cái gì quần áo, cái gì cơm?Nhưng nghĩa vụ ngoài những thứ này, còn có thể làm gì?“Vậy.
99 Cho dù cằm bị Hoàng Phủ Tấn bóp chặt gây ra đau đớn, Tiểu Thiên lúc này cũng không phản kháng gì, chỉ lộ ra nụ cười chua sót, tầm mắt nhìn thẳng vào Hoàng Phủ Tấn, “Nếu ta dơ bẩn như vậy, vì sao ngươi còn muốn hôn ta, ngươi không sợ ta dơ bẩn làm bẩn môi ngươi sao?”Đây là lần đầu tiên, Hoàng Phủ Tấn thấy được đau đớn trong mắt ở Tiểu Thiên, thấy được tự giễu, đó là một loại cảm giác làm cho hắn lo lắng.
100 Lời nói của Tiểu Thiên làm cho Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa ngây ngẩn cả người, giờ khắc này, hắn mới phát hiện cảm xúc của mình đã hoàn toàn bị nữ nhân này chi phối như vậy.