21 “Tiểu thư!” Ngay lúc Tiểu Thiên quyết định thành thật ngậm miệng, im lặng mà đi đến lãnh cung, trên đường đụng ngay phải một tỉêu cô nương đang chạy khóc như lê hoa mang vũ.
22 “Này… Đây là lãnh cung?” Chỉ vào sân của đại viện trước mắt này, bên trong tất cả nữ tử đang làm việc tất bật, có quét dọn, có may vá, còn có…… Tẩy bồn cầu! !Hôn quân kia sẽ không để cho nàng đến đây làm cái công việc này chứ?Quét dọn? Đem nàng thành nha hoàn ư?May vá? Nàng cũng không thợ may?Tẩy… Tẩy bồn cầu?Thân thể Tỉêu Thiên nhịn không đựoc run lên vài cái.
23 Vân Tiêu cung ——“Hoàng tổ mẫu, người bị nội thương rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tiểu Thiên bị dẫn đi một lúc sau, Hoàng Phủ tấn cau mi lại, lo lắng hỏi thăm.
24 “Tấn nhi!” Trong đôi mắt Thái Hoàng thái hậu mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Con và Thiên Thiên đã xảy ra hiểu lầm gì sao, Ai gia cảm thấy con bé ấy không phải loại người như vậy.
25 Trong lãnh cung, Tiểu Thiên cũng không thể tưởng tượng được đến thành thật như thế này, nhìn thấy những nữ nhân trước mắt chỉ vì làm hạ nhân mà biến thành bộ dáng tang thương, trái tim Tỉêu Thiên bất giác run lên nhè nhẹ.
26 “Tiểu thư, ngài tại sao lại có thể biết được những điều này a?” Đoá nhi cảm thấy kì quái mà đứng lên, đêm nay nếu như tiểu thư thật sự không phải bị quỷ ám, nàng thật khó mà tin tưởng đây chính là tỉêu thư nhà mình, nói chuyện cũng nói so với trước kia lớn hơn rất nhiều, bây giờ tỉêu thư lanh lợi, hoạt bát, cùng với tỉêu thư trước kia luôn buồn bực, không vui thực như hai người hoàn toàn khác.
27 Phục hồi lại tinh thần, thấy các nữ nhân kia đều đang nhìn nàng chăm chú, trên mặt Tỉêu Thiên hiện lên một tia xấu hổ, vuốt cái gáy cười khan vài tiếng, nàng mở miệng nói: “Cái kia.
28 Hoàng Phủ Tấn từ Vân Tiêu cung đi ra, bởi vì trong lòng vẫn còn nghĩ đến lí do làm hắn thống hận kia, hắn không thể đi vào giấc ngủ, một mình đi dạo trong ngự hoa viên một hồi lâu, bất chợt nghe thấy thứ thanh âm “ Kim loại nặng” khó chịu không khỏi khiến cho hắn nhíu mày.
29 “Niếp Tiểu Thiên, ngươi dừng lại cho trẫm!” Thanh âm tức giận của Hoàng Phủ Tấn vang lên, làm cho tất cả nữ nhân ở đây đều quay đầu lại, thấy Hoàng Phủ Tấn, sắc mặt lập tức tái nhợt lạ thường.
30 Thấy Hoàng Phủ Tấn nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, Tiểu Thiên ngược lại có vẻ không được tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ: không biết tên bạo quân này có phải đang nghĩ làm cách nào lấy mạng nhỏ của nàng hay không, mà lão thái thái không thể nói gì, đúng thật là đê tiện vô sỉ hạ lưu bạo quân cẩu hoàng đế!Sau khi ở trong lòng thống khoái mà mắng vài tiếng, vì muốn làm cho Hoàng Phủ Tấn nguôi giận, khoé miệng Tiểu Thiên tiếp tục nở nụ cười giả so với khóc còn khó coi hơn, hướng Hoàng Phủ Tấn nói: “Hoàng Thượng, nếu như ngài muốn ở lại đây, vậy Thiên Thiên liền xướng cho người một khúc đi.
31 Sau khi hát xong, Tiểu Thiên còn thâm tình nhìn Hoàng Phủ Tấn, ở trong lòng thở dài, ai Thật sự là đáng tiếc a, tính tình xấu đến nỗi thành cái dạng này, tóm lại a, ai gả cho hắn cũng chẳng có gì hay ho, may mắn cô nãi nãi ta bị hắn tống đến lãnh cung, làm nữ nhân của hắn, quả thực so với chết còn thảm hơn.
32 “Niếp Tiểu Thiên! ! !” Hoàng Phủ Tấn tức giận đến mức dùng một chưởng vỗ vào khung cửi bên cạnh, chỉ một thoáng, khung cửi và đám vải dệt kia biến thành gỗ vụn, mà mấy nữ nhân kia vất vả lắm mới làm được nay đã vỡ tan.
33 “Bình tĩnh không được, mau thả ta ra!” Dưới chân không ngừng đá, luồng lửa giận trong lòng kia không ngừng tăng lên. Cẩu hoàng đế, mở miệng ngậm miệng đều mắng ta là dâm phụ, ngươi có cái tư cách gì mắng ta dâm phụ, bốn chữ ham mê tửu sắc không ai thích hợp hơn so với ngươi!Ta thật sự rất kỳ quái ngươi đã chịu qua kích thích gì nên mới biến ngươi thành biến thái như vậy.
34 “Hoàng hậu nương nương, người thật đúng là mạng lớn, đem Hoàng Thượng đánh thành như vậy , ngài ấy còn có thể nhịn người như vậy. ” Trong đó một cái nữ phu mở miệng nói.
35 “Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn cắn răng, kêu tên Tiểu Thiên , “Ngươi tốt nhất nên an phận ở lãnh cung cho trẫm , nếu không trẫm nhất định cho đầu của ngươi chuyển nhà.
36 “Lạc Thủy, con rốt cuộc làm sao vậy?”“Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng tối hôm qua bị thương. ” Vũ Lạc Thủy nói xong, nước mắt từ hốc mắt giữa dòng tuôn xuống.
37 Không phải là nàng không sợ chết mà là nàng biết, Hoàng Phủ Tấn dù cho có không thể nhịn được nữa nhưng nhất định sẽ không làm trái ý Thái Hoàng Thái Hậu mà ra tay giết nàng, hơn nữa, nếu thật hắn muốn giết nàng, tối hôm qua khi nàng đem ghế đập vào trán hắn, hắn đã có thể lấy được đầu của nàng rồi, cần gì phải nói câu “Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện hoàng tổ mẫu trường mệnh trăm tuổi, nếu không, ngươi kiếp này cũng đững nghĩ có thể sống lâu !” Lời này còn có thể giải thích cái gì? Ý tứ chẳng phải là, chỉ cần lão thái thái bất tử, nàng có thể sống bình yên vô sự mãi sao.
38 “Ha hả ” Thái Hoàng Thái Hậu cười thực nhẹ nhàng, chỉ có chính bà biết, mấy ngày nay, những cơn đau ở ngực đến ngày một thường xuyên hơn, nhưng bà không muốn làm cho Hoàng Phủ Tấn lo lắng, không nói bất kì cái gì, “Tấn nhi, con đừng lo lắng, xương cốt của Hoàng tổ mẫu thực sự còn rất rắn chắc a.
39 “Vâng, vâng, Hoàng Thượng, thần, thần tuân chỉ. ” Vội chạy tới, thái y sớm đã sợ tới mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng bọn họ đều hiểu được, nội thương của Thái Hoàng Thái Hậu đã ngấm vào tận xương tuỷ, thật sự là.
40 “Vâng, vâng, tôn nhi đã biết, tôn nhi nhất định sẽ không giận chó đánh mèo. ” Hoàng Phủ Tấn không ngừng gật đầu, kỳ thật trong lòng hắn cũng hiểu được, đây hoàn toàn không phải là lỗi của thái y, chính là, hắn chỉ có thể dùng phương pháp này để che dấu sự sợ hãi trong lòng mình.