161 “Tấn nhi, sao con lại làm thế? Thiên Thiên cũng bị thương, con còn nhẫn tâm la hét con bé như vậy?” Trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu tràn ngập cảm xúc bất mãn.
162 Tiểu Thiên trả lời làm cho Hoàng Phủ Tấn vừa bực mình vừa buồn cười, hắn phát hiện mình hoàn toàn không có biện pháp gì với nữ nhân này, đôi khi bị một vài lời nói ngây thơ của nàng làm cho không có một chút tính khí.
163 Nếu là trước đây, hắn nhất định không chút nào suy tính, liền đem nữ nhân này ném ra bên ngoài phạt đánh, nhưng bây giờ. . . . . . Hắn lại phát hiện mình hoàn toàn không thể xuống tay, nhất là thấy bộ dạng đáng thương bị gãy tay gãy chân như thế này của nàng.
164 “Tôn nhi cáo lui!”Sau khi Hoàng Phủ Tấn rời đi, trái tim đang treo ngược của Tiểu Thiên rốt cục để xuống, “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thật đúng là quá sợ tên hôn quân này ném mình đến tàn phế mất!”“Thiên Thiên, làm rất tốt!” Thái Hoàng Thái Hậu đắc ý hướng Tiểu Thiên giơ ngón tay cái lên.
165 Mà lời của lão nhân gia lại làm cho Tiểu Thiên bị giật nảy mình, thiếu chút nữa đã nhảy nhỏm từ trên ghế: “Không phải đâu, hoàng tổ mẫu, ngài muốn cho con chịu chết sao, con đã cắm sừng cho hắn, hắn hận con đến mức ngày nào cũng mong lôi con ra ngoài để chém đầu, làm sao con còn dám cùng nam nhân khác sinh con gì chứ, không sợ hắn sẽ bảy gãy cổ con sao.
166 Tuy nhiên, suy nghĩ một chút, ý của hôn quân là chê nàng bẩn thỉu, nhưng hắn chạm vào nhiều nữ nhân như vậy, người khác không chê hắn dơ bẩn thì thôi.
167 “ Hoàng thượng giá lâm——“ Ngoài cửa lớn của Vũ Phượng Cung vang lên âm thanh cao vút cộng thêm vài phần ẻo lả của Phúc Qúy. “ Phốc——“ Tiểu Thiên vừa mới uống thuốc vào cứ như vậy phun ra ngoài.
168 Nhìn thấy nàng bày ra một bộ dạng thần khí, nhìn như thế nào cũng không thấy một chút dấu hiệu gãy tay gãy chân. Nghe Hoàng Phủ Tấn hỏi như vậy, Tiểu Thiên ôm một bụng khó chịu, tên cẩu hoàng đế này mấy ngày nay không nhìn thấy, vừa tới liền nguyền rủa nàng gãy chân.
169 “Phải không?” Khóe mắt Hoàng Phủ Tấn giương lên, mặt tràn đầy không trêu chọc: “Vậy trẫm cũng muốn nhìn thử một chút, ngươi gãy hai chân rốt cuộc làm sao quấn lấy trẫm.
170 “Có nghe hay không, chuyện gì cũng để cho nàng tự làm, ngươi tốt nhất cứ làm thiên kim Đại tướng quân!” Hoàng Phủ Tấn nhìn thẳng Vũ Lạc Thủy, một chút cũng không cho nàng có đường để phản kháng.
171 Vũ Lạc Thuỷ kinh ngạc nhìnHoàng Phủ Tấn, không nhìn đến Tiểu Thiên đang đứng bên cạnh. “Hôn quân, đem ngọc trả lại cho ta!” Tiểu Thiên sau khi có lập phản ứng, nhanh chóng nắm ống tay của Hoàng Phủ Tấn không thả.
172 “Nương nương, bình thường hoàng thượng sẽ không như vậy. ” Vũ Lạc Thuỷ khóe môi nhếch lên một tia khổ sở. “Bình thường không như vậy, chỉ có thể nói là hắn che dấu thật tốt, nói theo cách khác hắn là đồ tiểu nhân, âm hiểm, vô sỉ, ngụy quân tử!” Hiện tại thừa dịp Hoàng Phủ Tấn hôn quân kia không có ở đây, tranh thủ mắng hắn!“Nương nương, hoàng thượng chưa bao giờ đối với người khác như vậy.
173 “Không có, không có, nương nương, không có gì cả. ” Vũ Lạc Thủy liên tục lắc đầu không ngừng, chỉ sợ Tiểu Thiên nhìn ra cái gì. “Hắc hắc, Lạc Thủy, chớ khẩn trương, nương nương ta đây chẳng qua là chỉ tùy tiện hỏi một chút” Trong mắt Tiểu Thiên thủy chung vẫn mỉm cười.
174 “Lạc Thủy, tên hôn quân Hoàng Phủ Tấn thất đức lưu manh kia rốt cuộc có chỗ nào tốt để cho ngươi coi trọng?”“Nương. . . . . . Nương nương, ngài đã hiểu lầm.
175 “Bất quá, Lạc Thủy, dáng dấp ngươi cũng rất tốt, ánh mắt tại sao lại kém như vậy, người nào lại không nhìn, hết lần này tới lần khác coi trọng tên hôn quân kia.
176 “Ta?” Tiểu Thiên chỉ chỉ mình, tức giận bĩu môi: “Cho ta xin, ánh mắt của ta mới sẽ không kém giống ngươi vậy đâu. “Nàng thích tên hôn quân kia? Trừ phi nàng ngốc.
177 “Chính là đêm Trung thu năm nay, Thái Hoàng Thái Hậu mời người vào cung ngắm hoa đăng, nhưng mãi không thấy người, Thái Hoàng Thái Hậu không yên lòng, liền kêu ta đi tìm một chút.
178 “Nương nương. . . . . . ”“Lạc Thủy, chúng ta đều là nữ nhân, ngươi cũng không thể nói chuyện dễ dàng như vậy. Nếu không nói ra thì tên hôn quân kia cả đời cũng không biết tình cảm của ngươi đối với hắn, vậy tuổi thanh xuân của ngươi không phải đã lãng phí một cách vô ích sao?”“Nương nương, ta không muốn, van cầu ngài đừng nói cho hoàng thượng có được hay không?” Vũ Lạc Thủy nóng nảy, nàng cũng không muốn hoàng thượng nói nàng có ý nghĩ kỳ quái.
179 Vài ngày sau, Vũ Lạc Thủy vẵn luôn ở trong Vũ Phượng cung hầu hạ Tiểu Thiên, mặc dù Hoàng Phủ Tấn ra lệnh không cho phép nàng hầu hạ Tiểu Thiên. Có thể có người nào đó lại có biện pháp, nếu hôn quân không để cho Lạc Thủy đi chiếu cố nàng, nàng tìm người khác, tỷ như ——“Nguyệt nhi, mang cho ta chén nước.
180 Nhận lấy nước Hoàng Phủ Tấn bưng tới, uống vài ngụm lớn, cuối cùng nàng cũng đem khối nghẹn kia nuốt xuống. “Mẹ nó, thiếu chút nữa là phải đi gặp Diêm Vương ca ca.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 157