461 Sau khi Như Mộng được an bài đi xuống chữa trị, Đoạn Ngự cũng rời theo, mới vừa rồi lúc nghe được thái y nói Như Mộng còn có cách cứu được, tuyệt vọng trong mắt hắn mới từ từ dấy lên chút hi vọng mỏng manh.
462 "Đoạn tuyệt tình yêu?" Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy bốn chữ chói lọi trên sách, hắn ngửa đầu, thống khổ nở nụ cười, "Ha ha đoạn tuyệt tình yêu? Ha ha " nước mắt theo khóe mắt, làm ướt mái tóc đen nơi thái dương của hắn!Nụ cười này tuyệt vọng cùng thống khổ sợ là người bên cạnh hoàn toàn là không cách nào thể chia sẻ được.
463 "Thiên Thiên, trẫm có biện pháp gì có thể để cho nàng không hề yêu trẫm nữa, nàng hãy nói cho trẫm biết, trẫm phải dùng biện pháp gì để trẫm có thể dứt tình được với nàng đây" Nước mắt của Hoàng Phủ Tấn tùy ý lướt qua khóe mắt.
464 "Tiểu thư. . . . . . " Câu nói đùa này của Tiểu Thiên lại làm cho Đóa Nhi không khống chế được vành mắt mờ sương, nước mắt cũng không ngừng được nữa rơi ra khỏi hốc mắt.
465 “Hoàng Thượng!” Lạc Thủy nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng, do dự đứng ở phía sau. Hoàng Phủ Tấn xoay người, thấy Lạc Thủy nên vẻ mặt hắn không có bao nhiêu biến hóa, chẳng qua là mặt không thay đổi mở miệng hỏi: “Thân thể Hoàng Tổ Mẫu có tốt hơn chút nào không?”“Dạ, đã tốt hơn nhiều, uống thuốc của thái y xong giờ đã ngủ.
466 “Tự trọng?” Hoàng Phủ Tấn cười, vẫn đang cười như vậy nhưng lại để cho Lạc Thủy bắt được một tia tuyệt vọng chợt lóe rồi biến mất, hắn cúi đầu nhìn Lạc thủy, cười khẽ một tiếng, vẻ mặt trở nên dị thường nghiêm túc “Lạc Thủy, muốn làm Hoàng Hậu không?”Hoàng Phủ Tấn hỏi vấn đề này làm cho Lạc Thủy hoàn toàn ngây ngẩn cả người, há hốc mồm một lúc lâu không có trả lời.
467 “Ngươi……. ”Pang ——Bàn tay của Lạc Thủy không tiếng động rơi xuống bên mặt Hoàng Phủ Tấn, một tát này không chỉ Hoàng Phủ Tấn sửng sốt, ngay cả Lạc Thủy cũng ngây ngẩn cả người.
468 Nàng còn chưa chết, hắn đã muốn lập nữ nhân khác làm Hậu, hắn vẫn là không thể từ bỏ nữ nhân!Ngửa đầu nhìn về trời cao, nước mắt của nàng lướt qua khóe mắt, một màn chói mắt ở trong lương đình kia nàng không dám nhìn nữa, xoay người, nàng không nhìn bọn họ, chậm rãi rời đi.
469 Hoàng Phủ Tấn hôn Lạc Thủy, tầm mắt vẫn chăm chú nhìn vào Tiểu Thiên, cho đến khi nàng thống khổ rơi lệ, tuyệt vọng xoay người thì hắn mới buông Lạc Thủy ra, nước mắt tràn đầy thống khổ cùng tự trách!Tổn thương nàng, triệt để đả thương nàng.
470 Từ những điều trong lời nói của Hoàng Phủ Tấn, Lạc Thủy cũng nghe ra chút đầu mối. Nàng cũng hiểu, tại sao hoàng thượng lại phải làm tổn thương Thiên Thiên, đại khái là có liên quan tới độc dược trên người nàng ấy.
471 "Ừ!" Mặt không thay đổi đáp một tiếng, Hoàng Phủ Tấn chắp hai tay bước vào trong điện, mệt mỏi ngồi xuống ghế, chống tay, trầm mặc một lúc lâu không nói gì.
472 Phúc Quý vội muốn chết, Đóa Nhi khóc thành như vậy, có khi nào là hoàng hậu nương nương đã. . . . . . Phúc Quý không dám nghĩ tới, chỉ thúc giục Đóa Nhi, "Đóa Nhi, ngươi đừng khóc, nương nương thế nào?"Phúc Quý gấp đến độ dậm chân, nếu Hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện.
473 Cảm giác sợ hãi mỗi lúc bao phủ ngày một nhiều, trong mắt Hoàng Phủ Tấn, nổi lên biết bao bất an. "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!" Ngoài cửa, vang lên thanh âm lo lắng của Đóa Nhi, Hoàng Phủ Tấn vội lao ra ngoài.
474 Nhìn tiểu nhị một cái, nhìn hắn cười cười, nàng mất tự nhiên, cầm lên chiếc đũa, tùy tiện ăn. Mặc kệ , dù sao cũng đã dọn lên, không ăn cũng lãng phí, cũng chẳng còn sống bao lâu, không nên đối xử tốt với mình một chút khi còn sống, không phải là rất có lỗi với thân thể đang trúng độc này hay sao.
475 Chỉ thấy Lam Diệc xoay người xuống ngựa, từ trong tay thị vệ cầm lấy một trang giấy, lần lượt hỏi: "Xin hỏi có từng thấy cô nương này không?"Lam Diệc hỏi rất lễ phép, chỉ sợ nếu hù dân chúng, sợ bọn họ có nhìn thấy hoàng hậu mà không dám nói ra.
476 "Đến lúc rồi. " Tiện tay lau khóe miệng, xóa sạch máu đỏ kia, nàng từ dưới đất đứng lên, trước mắt tối sầm, theo bản năng nắm lấy tiểu nhị bên cạnh, tiểu nhị vội quay đầu lại.
477 Hướng về phía tiểu nhị mà bỏ lại những lời này, nàng sử dụng Lăng Ba Vi Bộ, từ cửa sau chạy ra ngoài. "Mau lên, là Hoàng hậu nương nương, mau đuổi theo!" Thấy Tiểu Thiên chạy, Lam Diệc gấp đến độ trực tiếp đẩy những người đó ra, đuổi theo hướng Tiểu Thiên vừa chạy trốn.
478 "Cám. . . . . . " Tiểu Thiên mở to mắt, định quay sang nam nhân đó thốt lên lời cảm tạ thì lại bị đôi mắt xinh đẹp kia làm cho cả kinh ngây ngẩn cả người.
479 "Đúng vậy, mặt mũi ta rất lớn. " Không hề giải thích nhiều, Tiểu Thiên thuận miệng đáp một tiếng, ngay sau đó mở miệng nói: "Lần nữa cám ơn ngươi đã cứu giúp, cáo từ.
480 Câu trả lời của nam tử này đã làm cho Tiểu Thiên kinh ngạc không ít. Tuyệt vọng mấy ngày, lo lắng bất an mấy ngày, vào lúc này lại trở nên yếu ớt không chịu nổi, nàng đột nhiên phát hiện, thì ra ý định ham sống của mình lại mãnh mẽ như vậy, mấy ngày nay làm ra vẻ bất cần chỉ là tự mình an ủi lấy mình mà thôi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Phụ
Số chương: 20