421 Lời của Hoàng Phủ Tấn làm Tiểu Dương Hi giương mắt nhìn về phía hắn, trầm mặc một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc lại càng nghiêm túc hơn, thậm chí mang theo cả sùng bái, "Hoàng huynh, ta muốn làm một hoàng đế tốt giống như huynh!"Lời của Tiểu Dương Hi làm Hoàng Phủ Tấn tâm lạc một chút, nhìn về phía tiểu Dương Hi, hắn mới chú ý tới, đệ đệ của mình đối với mình lại sùng bái như thế, mỗi một câu"Hoàng huynh" cũng làm cho hắn kháng cự không được.
422 Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn, nàng thấy hắn vì mất mát mà khóe mắt rũ xuống. Thu hồi tâm tình đùa giỡn, vẻ mặt Tiểu Thiên trở nên rất nghiêm túc, đưa tay cầm bàn tay Hoàng Phủ Tấn ở bên cạnh, mắt nhìn về phía hắn, "Tấn, xuất binh giúp hắn đi!""Thiên Thiên.
423 Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, tựa vào nhau, trầm mặc hồi lâu. Một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Tấn chân mày khóa chặt rốt cục cũng giãn ra, trong mắt thoáng qua một tia thoải mái.
424 Hoàng Phủ Tấn nghe những lời này của Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, ngay sau đó, hắn liền lộ ra một nụ cười lưu manh, từ sau lưng đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, cười xấu xa nói: "Ta không muốn tìm người khác sinh hài tử, nàng đã không muốn kháng chỉ, còn có một biện pháp.
425 Tiểu Thiên dĩ nhiên hiểu Hoàng Phủ Tấn nói người kia là chỉ người nào. Nhưng nàng cũng không tính thừa nhận điểm này. Chơi xỏ lá thì thế nào? Đó là đặc quyền của nữ nhân! Nhất là trước mặt nam nhân, chơi xỏ đó là chuyện quá đỗi bình thường!Cho nên, nàng không có ý định thừa nhận, lại càng không tính toán thừa nhận chơi xỏ là chuyện xấu.
426 “Tấn. . . . . . ”Cuối cùng nước mắt Tiểu Thiên vẫn không thể khống chế được mà chảy xuống. Cả đời này, ta chỉ dắt tay của nàng!Nếu không phải vì yêu quá sâu, ai lại có thể đưa ra lời hứa hẹn như vậy? Nếu không phải yêu đến sâu đậm, ai dám cam kết như vậy chứ?“Thật là ngốc, nàng không phải là đã hứa với ta về sau đều không khóc sao?” Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang theo ôn nhu cười yếu ớt, đưa tay lau đi nước mắt trong khóe mắt của nàng.
427 Giương mắt, nàng ngượng ngùng nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, khẽ gật đầu, để sát vào Hoàng Phủ Tấn trên mặt, nhẹ nhàng hôn một cái, ghé vào lỗ tai hắn thẹn thùng nói: “Ta về sau cũng sẽ không đẩy chàng ra.
428 Chợt trong đầu Tiểu Thiên không giải thích được tất cả trí nhớ của vị hoàng hậu trước, linh hồn của nàng đã thay thế nữ nhân đó. Giờ phút này nàng hoàn toàn biết tất cả về vị hoàng hậu trước, bao gồm cả đêm đó.
429 Ngay lúc đó Niếp Tiểu Thiên suy rất đơn thuần, trong Vũ Phượng cung không có ngọn đèn nào, một người hầu hạ cũng không có, nàng không nghĩ cái gì chỉ muốn quan tâm hắnKhi đó Vũ Phượng Cung, đã sớm cảnh còn người mất, mọi chuyện xảy ra cũng đã mười năm.
430 Mà động tác nàng như thế làm cho Hoàng Phủ Tấn dưới tác dụng của rượu đã sớm say đến không cách nào thanh tĩnh càng thêm dục hỏa đốt người. "Nữ nhân, đã không thể chờ đợi muốn mời trẫm đến như vậy sao? Trẫm thành toàn ngươi!" Nói xong, nụ hôn của hắn đi theo rơi xuống, động tác trên tay thô bạo không có một tia thương tiếc, đưa tay hướng dưới người nàng tìm kiếm, đau đến mức nàng khóc ra thành tiếng.
431 Edit : ZennieNhững ký ức này hoàn toàn rót vào trong đầu Tiểu Thiên, nàng lúc này hoàn toàn có tất cả trí nhớ của hoàng hậu trước kia, nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao trước kia hoàng hậu lại bị xử tử, cũng hiểu những hình ảnh đột nhiên xuất hiện ở trong đầu nàng lại khiến nàng đau lòng mà khóc không thành tiếng.
432 Chẳng qua là, hắn không có nghĩ nhiều, nữ nhân cùng hoàng đế lên giường quá nhiều, hắn không cần thiết cố ý đi tìm cái gì, cũng không có đuổi theo để điều tra cái gì, hơn nhất là, hắn đã mười năm không có bước vào Vũ Phượng Cung, khiến cho hắn cảm thấy dị thường ghê tởm, càng gần sát nơi này, lại càng để cho hắn có cảm giác hận ý khó ức chế.
433 Trong khoảng thời gian này, có lẽ là khoảng thời gian trong mười năm trôi qua mà Hoàng Phủ Tấn cảm thấy hạnh phúc nhất. Có thê ở bên cạnh người mình yêu, tin chiến thắng của các chiến sự liên tiếp báo về, Tịch Huyễn quân đánh vào nước Hạo Nguyệt đã rút ra khỏi địa giới Hạo Nguyệt, tổn thất nghiêm trọng, vừa giúp Hạo Nguyệt, vừa báo được mối thù của mũi tên ngày đó.
434 "Được rồi, vậy ta nhanh lên một chút xem xong, rồi chúng ta tiếp tục cố gắng đem hoàng nhi tạo thành. " Hoàng Phủ Tấn giảo hoạt khiến Tiểu Thiên trừng mắt nhìn.
435 Cảm giác khó chịu do bóng tối mang đến cũng mất dần, lúc này Tiểu Thiên đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường như chưa có gì xảy ra, "Không có sao nữa, có thể là ngồi quá lâu, đột nhiên đứng lên có chút không thích ứng liền choáng váng đầu.
436 Vân Tiêu cung ——"Tấn, gần đây Đoạn Ngự sao vẫn không có vào cung vậy?" Tiểu Thiên nằm ở bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, đột nhiên nghĩ đến trong khoảng thời gian này Đoạn Ngự không vào cung , nghe nói hắn trước kia động một chút là tìm đến hoàng đế nha.
437 "Được rồi, vậy nàng nói đi. " Thấy Tiểu Thiên nghiêm mặt, Hoàng Phủ Tấn cũng không kiên trì nữa, dù sao mới vừa rồi hắn cũng chẳng qua chỉ là đang nói đùa cùng nàng mà thôi, dù sao.
438 Chẳng qua là, chính nàng cũng hiểu, thật ra thì nàng hoàn toàn cũng không biết mình xảy ra chuyện gì. Tại sao tầm mắt lại tối sầm, cảm giác mình hoàn toàn ở trong một thế giới bóng tối, đưa tay không thấy được năm ngón? Cảm giác sợ hãi phát ra từ nội tâm, để cho nàng theo bản năng nắm thật chặt tay của Hoàng Phủ Tấn.
439 "Hoàng thượng, thái y tới!" Phúc Quý ở ngoài cửa nhẹ nói nói. "Đi vào nhanh lên một chút!" Hoàng Phủ Tấn buông lỏngTiểu Thiên ra, sợ hãi trong mắt càng thêm rõ ràng.
440 Thái y lúc này toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngay cả nói chuyện cũng trở nên khó khăn hơn, trong mắt Tiểu Thiên thấy thật sự là rất thương cảm. Ai Nếu không phải vì nàng, thái y này cũng không cần lo lắng hãi hùng như vậy.
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen
Số chương: 35
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 47