241 Trong một quán rượu đối diện với hiệu buôn Đông Dương có hai gã thanh niên đang dựa vào lan can trông sang. - Bảo Kiên, xem ra … Từ Châu này có một hồi náo nhiệt rồi.
242 Lã Bố không phải kẻ ngốc. Chỉ có điều cuộc sống phiêu dạt quá lâu khiến y sốt ruột, hy vọng có thể tìm được một chỗ để đặt chân. Trên thực tế, từ đầu đến cuối đều không có dã tâm gì quá lớn.
243 Lã Bố không phải kẻ ngốc. Chỉ có điều cuộc sống phiêu dạt quá lâu khiến y sốt ruột, hy vọng có thể tìm được một chỗ để đặt chân. Trên thực tế, từ đầu đến cuối đều không có dã tâm gì quá lớn.
244 Thân phận của Lưu sấm thật quá nhạy cảm. Dù lúc Trần Khê tính kế cũng không tránh khỏi những băn khoăn. Dù sao nếu giết Lưu Sấm. . . sẽ xảy ra rất nhiều tranh luận.
245 Năm Kiến An thứ hai, Viên Thuật xưng đế, ý đồ thông gia với Lã Bố. Ai ngờ Lã Bố nghe lời khuyên của Trần Khuê lại chém chết sứ giả Hàn Dận của Viên Thuật, khiến Viên Thuật giận dữ.
246 Câu này từ miệng Thành Liêm nói ra. Lã Bố sẽ cho rằng Thành Liêm không biết nặng nhẹ, là một kẻ mãng phu. Nhưng nếu là từ trong miệng Trương Liêu nói ra thì lại không giống như vậy.
247 Thành Hạ Bì vào đêm bắt đầu thực hiện đêm cấm. Trên đường phố ngoại thành, tuần binh đang tiến lên, bước chân dồn dập càng khiến người ta phiền lòng. Sắp có đại chiến, thành Hạ Bì bị bao phủ bởi không khí căng thẳng.
248 Tần Nghị hơi nhắm mắt lại, hạ giọng nói: - Ta có một câu hỏi mong Cự Lộ tiên sinh sớm giải thích nghi hoặc cho ta. - Mời nói! - Ta biết, Hán Du tiên sinh ở Từ Châu có căn cơ thâm hậu, vả lại đồng khách trong nhà nhiều vô số.
249 Điêu Thuyền là mỹ nữ ! Chỉ là ngồi phía trước mặt nàng, Lưu Sấm cảm thấy không thoải mái. Nói như thế nào đây? Rất đoan trang rồi. . Bởi vì quan hệ của Lã Lam, tính ra Điêu Thuyền xem như là bề trên của Lưu Sấm.
250 Nghiêm phu nhân trầm ngân hồi lâu: - Lời nói của Tam nương cũng có đạo lý… Kỳ thật ta cũng hiểu được, Lưu Công Tử này là người thích hợp lựa chọn. Tuy nhiên, chuyện này cuối cùng vẫn phải để quân hầu quyết định.
251 Binh mã Hãm Trận Doanh đi càng lúc càng xa, biến mất theo đường chân trời. Tần Nghị hơi nhếch mép, trên mặt hiện vẻ lạnh lùng đáng sợ. Y quay người, đi chậm rãi đi xuôi theo đường lớn, từ trên đầu thành đi xuống.
252 - Đúng vậy, không nghĩ tới Hiếu Cung và Hãm Trận Doanh của y vừa đi, binh lực của ta có vẻ không đủ. Vốn dĩ Hãm Trận Doanh không đóng giữ ở Tứ Thủy Môn, bây giờ nhất định phải có người thay thế.
253 Trượng Bát Xà Mâu của Trương Phi sớm đã đói khát rồi. Từ nguyên niên Kiến An, hai lần bị Lã Bố đánh bại, cuối cùng sau khi bất đắc dĩ chạy khỏi Từ Châu, Lưu Bị không lúc nào là không muốn đoạt lại Hạ Bì.
254 - Không tốt, có mai phục ! Trương Phi bất ngờ, liền vội vàng hô hét: - Các huynh đệ, cùng ta giết vào! Đường lui đã bị lửa ngăn cách, muốn rút lui cũng có chút phiền phức.
255 Đây là một lần va chạm dữ dội. Hai con chiến mã cùng hí vang, Tượng Long lọc cọc lùi lại mấy bước. Mà ngựa của Trương Phi thật thảm thương, bốn vó như nhũn ra, đứng cũng không vững….
256 Chưa giết được Trương Phi, Lưu Sấm không cảm thấy tiếc nuối. Nhưng buông tha cho Trần Khuê, Lưu Sấm thật sự cảm thấy có chút…. Danh vọng của Trần Khuê ở Từ Châu quá cao, nếu giết y, thế cường hào thế tộc ở Từ Châu sẽ như rắn mất đầu vậy.
257 Quan Bình? Lưu Sấm có chút do dự. Giết hay không? Từ trước đến giờ Quan Bình không có ý đấu hàng nên thật quá khó khăn. - Quý Bật nghĩ xem nên làm thế nào? Trần Kiểu nói: - Trước đó khi công tử để Trương Phi đi, ta nghĩ không phải không địch lại mà thực sự không muốn chọc giận Lưu Bị, nay Lã Ôn Hầu đón đánh Viên Thuật, Hạ Bì binh lực yếu ớt cho nên lúc này công tử sẽ không sợ Lưu Bị trở mặt để tránh hai mặt thù địch.
258 Ngay khi hai người tranh chấp không ngừng, Lưu Bị phi ngựa nhanh như gió phóng tới. Y nhảy xuống ngựa, tiến lên hai bước đẩy Trần Đáo ra, kéo dây cương Quan Vũ lại: - Vân Trường, tuyệt không thể hành động theo cảm tính.
259 Lưu Bị không phải theo dõi Quan Vũ mà lo lắng Quan Vũ bị kích động, chạy đến tìm Lưu Sấm liều mạng. Nghe tin Lã Bố đại thắng Trương Huân ở xã Đại Trạch khiến cho nhiều người khinh khi Lã Bố cũng như cho rằng Lã Bố đã già phải tăng phần cảnh giác.
260 - Phụ thân, con nói lời này tuy không dễ nghe nhưng … Chẳng lẽ phụ thân không cảm nhận được chủ công và tam thúc đến quá nhanh sao? - Hả? - Lúc con đến đây không nhìn thấy người tuần tra.