281 - Mạnh Ngạn, cháu cho rằng trận chiến giữa Viên Tào khoảng bao lâu nữa sẽ bắt đầu? Tuân Kham quay lưng về phía Lưu Sấm sâu kín hỏi. Đột nhiên lão cảm thấy có chút mất mát, bởi vì lão phát hiện, nhiều năm qua lão dùng hết trí lực làm người phụ tá, không ngờ lại bị bại dưới tay một đối thủ.
282 Lưu Sấm và Tuân Kham trong thư phòng nói chuyện đến giờ Tý mới chấm dứt. Có thể nhìn thấy được thật sự Tuân Kham rất quan tâm đến Lưu Sấm, lão không ngừng hỏi qua cuộc sống của Lưu Sấm thế nào, làm sao thoát khỏi thủ đoạn của Thập Thường Thị, rồi làm thế nào đến Quận Đông Hải, Lưu Dũng hiện nay thế nào? Hắn ở Đông Hải có thuận lợi, có ai ức hiếp hắn không? … Mọi việc được được kể lại tỉ mỉ, thậm chí trước đây Lưu Sấm mặc cái gì thích ăn gì lão đều hỏi một cách tỉ mỉ.
283 Lưu Sấm thật sự xúc động, hắn muốn bắt Lã Lam lại đánh vào mông nàng ta mấy cái. Tuân Đán là một cô bé tốt nhưng đã bị nàng ta làm hỏng rồi, mở miệng là Lưu mập dài, Lưu mập ngắn … Lúc trước nên cho các nàng ấy chép "nữ hồng" nhiều gấp bội mới đúng.
284 - Văn Cử, vì sao ngươi lại làm vậy? Tào Tháo kinh ngạc nhìn Khổng Dung không rõ ý đồ của hắn. Khổng Dung nói: - Tư Không chớ nên nghi ngờ, lần này ta chào từ biệt thật sự không phải vì tư lợi mà vì thiên thu đại nghiệp.
285 Có thể có chuyện gì gấp? Lưu Sấm ngẩn ra cảm thấy có chút kỳ quái. - Mạnh Ngạn có công vụ cần phải đi thì cứ đi, chúng ta có thể tự quay về. Trần phu nhân là người rất hiểu chuyện liền thúc giục Lưu Sấm nhanh chóng quay về phủ.
286 Truyền thuyết kể rằng khi Viên Thiệu ở Lê Dương, nằm mộng thấy được thần ban kiếm, tỉnh lại phát hiện thấy kiếm ở dưới thân thể mình. Trên thanh kiếm có khắc hai chữ Tư Triệu, dài bốn thước có thể chém sắt như chém bùn.
287 Từ trong quân doanh hương bay thoang thoảng mùi cơm chín. Bất giác đã đến giữa trưa rồi mà một canh giờ chỉ mới qua một nửa. Binh lính đói bụng đến nỗi ruột kêu rột rột, đồng thời đứng thắng nửa canh giờ cũng làm cho bọn họ cảm thấy choáng váng, hoa cả mắt.
288 Tân Bình nghe nói cảm thấy có chút hồ đồ. Không chỉ có Tân Bình hồ đồ mà ngay cả Hàn Hoảng và Hoa Ngạn cũng đều cảm thấy khó hiểu. Tám trăm quân tốt thì có lợi gì? - Tên Lưu Mạnh Ngạn này không phải chạy rồi chứ.
289 Lan đỏ mặt tía tai đi ra phủ nha, đứng ở bậc thang ngửa mặt lên trời, thở dài một tiếng. Vương Doanh là ai vây? Cùng lắm chỉ là một bại tướng Đông Lai, thua vì giao thủ với Lưu SấmKhông đúng, y còn chưa từng giao thủ với Lưu Sấm.
290 Lưu Sấm nhớ mang máng, Hạ Hầu Lan đích thật là đầu phục Tào quân. Về sau ở vách núi Trường Bản gặp lại Triệu Vân. Hình như là hiệu lực dưới trướng Hạ Hầu Đôn.
291 Mặc cho ai cũng không ngờ tới, tòa thành Bàn Dương trong suy nghĩ của nhiều người, không có một vạn nhân mã là không phá nổi, lại bị công phá dễ dàng.
292 Điền Giai phái người tới trợ giúp Quách Tổ là em họ của y, tên là Điền Cung, tự Trường Hầu. Điền Cung nghe Quách Tổ nói như vậy, cũng rất lo lắng. Tuy nhiên, y làm người cẩn thận, vẫn theo bản năng khuyên: - Quách tướng quân, ta thấy nên tìm hiểu rõ ràng rồi hẵng quyết định.
293 Ban đêm, dưới chân Nguyên Sơn, ngoài thành Tề Trường. Mấy vạn Thái Sơn tặc hạ doanh trại ngoài thành Tề Trường vốn đã bị bỏ hoang. Bên trong doanh trại đèn đuốc sáng trưng, nhưng canh phòng cũng không tính là nghiêm ngặt.
294 - Tông Nguyên, chúng ta bị lừa! Điền Cung dẫn theo một đội nhân mã, chật vật không chịu nổi đi tới trước mặt Quách Tổ, tức giận, hổn hển nói: - Số lượng Viên quân, căn bản không nhiều.
295 Tháng chín, Lưu Sấm đánh bại Thái Sơn tặc, giải vây cho Vu Lăng. Tin tức vừa truyền ra, quận Tề chấn động. Mà Viên Đàm ở Tế Nam quốc xa xôi khi nghe được tin tức này, tâm trạng rất phức tạp.
296 Lưu Sấm làm vậy cũng là âm thầm tỏ thiện ý với Viên Thượng. Viên Đàm đã không còn tác dụng quá lớn. Tin rằng sau trận chiến này, Viên Thiệu tất nhiến sẽ càng thêm coi trọng hắn.
297 Vẻ mặt Lưu Sấm đằng đằng sát khí đã khiến cho Sầm Bích cả kinh, vội vàng dẫn theo người rời khỏi nha đường, đứng ở dưới bậc thang canh gác. Chu Thương không ở bên cạnh Lưu Sấm, nên Sầm Bích liền nhận nhiệm vụ của Chu Thương.
298 Lưu Sấm mỉm cười, chỉ lẳng lặng nhìn y phát tiết nỗi lòng, không mở miệng xen ngang.
Đầu óc Hạ Hầu Lan có chút choáng váng, chỉ tay về phía Lưu Sấm, nói:
- Lưu Mạnh Ngạn, ta biết ngươi.
299 Hạ Hầu Lan một đường đi ra ngoài, chỉ cảm thấy tạp dịch trong huyện nha nhìn mình với ánh mắt quái dị. Y đã hỏi tỳ nữ kia. Hóa ra hôm qua y ở nha đường to tiếng với Lưu Sấm, đã có rất nhiều người biết.
300 Lưu Sấm rất rõ ràng, đám quân tốt bên trong thành Bàn Dương kia có dạng gì.
Những người này, phần lớn là thủ hạ của những quan quân quận Tề. Nói toạc ra, chính là một đám du côn lưu manh.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100