61 Tô Tĩnh Vĩ một mực chờ Mạc Thần tại Ám Dạ. Cô rất lo lắng, điện thoại cô hết pin, dùng điện thoại trong Ám Dạ để gọi nhưng di động hắn vẫn luôn tắt máy.
62 Khi Tĩnh Vĩ tỉnh dậy, đập vào mắt cô là đôi mắt cười của hắn. Cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, khóe môi hắn cong nhẹ…không, cả khuôn mặt cùng nụ cười toát lên sự ấm áp.
63 Mạc Thần ngơ ngẩn…đây là lời tỏ tình của cô sao? Nếu thật sự đúng như vậy, hắn cảm thấy thật hạnh phúc. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên gương mặt, làm cho nụ cười của hắn thật rạng rỡ, khiến người khác không thể dời mắt.
64 Cho đến khi Mạc Thần bế cô lên, Tĩnh Vĩ mới khẽ mở mắt. “Đã tới chưa?”“Đến rồi. ” “Oh!” Tĩnh Vĩ ngạc nhiên kêu lên một tiếng, không ngờ hắn mang cô tới căn nhà thuê của cô, vậy mà cô đã nghĩ hắn sẽ mang cô đến Ám Dạ.
65 Tĩnh Vĩ nắm chặt điện thoại trong tay, quay đầu nhìn thoáng qua Mục Triết Thiên. Trên mặt anh không biểu cảm, giống như những lời Mạc Thần vừa nói anh không hề nghe thấy.