1
Vân Quốc vào ngày mười lăm tháng tư năm 654.
Đôi mắt Hạ Uyển Thanh lúc này giống như đáy của giếng nước sâu thẳm, không có một tia gợn sóng.
Đôi môi trắng bạch làm tôn lên miệng vết thương dữ tợn.
2
Đêm ngày mười năm tháng tư.
Cây bán hạ có vị cay, tính ôn (ấm) , có độc. Cây ẩm ướt và tiêu đờm, có tác dụng chống buồn nôn nhưng nếu ăn nhiều thì sẽ trúng độc, dẫn tới tê liệt, chẳng lẽ bọn họ đều là ăn nhiều cây bán hạ ? Nàng đã viết xong đơn thuốc rõ ràng, đánh dấu phân lượng rồi mà.
3
Giống như là đang nằm mơ.
Hạ Uyển Thanh nhìn phòng ngủ trước mắt, chóp mũi xen lẫn hương hoa đào như có như không, nàng thấy một nam tử đưa lưng về phía mình, trong lòng có chút vui mừng.
4
Lâm Tiêu nhìn mỹ nhân trước mắt khóc, lại nghe âm thanh mềm mại, nhìn lại Lâm Tố Uyển nằm ở trên giường biến mất cả đêm, lửa giận trong lòng vụt vụt dâng lên.
5
Lâm Tiêu vốn bước chân đi ra rồi nhưng ngừng lại, ánh mắt nhìn Tố Uyển cũng không khỏi mềm lòng.
Hắn quyết định, cho dù có thế nào đi chăng nữa cũng phải tìm được mấy tên khốn kiếp kia, loạn côn đánh chết.
6
Trải qua vài ngày tĩnh dưỡng, Tố Uyển cảm thấy thân thể có tốt hơn một chút, cũng bởi vì nàng liên tục uống thuốc bổ, da thịt của nàng không còn tái nhợt như nước trong suốt, gầy gò như trước kia, nàng bây giờ nhìn qua rất có linh khí khiến cho người ta không dời mắt được.
7
"Đại tỷ là muốn cảm tạ muội?" Lâm Hạm nhìn thoáng qua Ngân nha đầu, sau đó hoài nghi nhìn về phía Tố Uyển.
"Thứ muội nói tạ liền là tạ , người một nhà vốn là không có gì so đo, trưởng tỷ cũng là bởi vì ốm đau ở giường, vô pháp đi đi lại lại mới chưa đi xem di nương cùng thứ muội, những thứ này di nương biết, sẽ không trách tỷ chứ?"
"Đại tỷ ngược lại nói đùa, có thể nào oán trách tỷ tỷ đâu? Ai? Đại tỷ, tỷ ăn bánh ngọt ngược lại có điểm hấp dẫn, vào miệng là tan, ngọt mà không ngán, không giốngnhư muội ăn những thứ kia, không phải là ngọt từ nhân mà cứng rắn không có hương vị.
8
Đây là một cái hành lang phức tạp, hai bên trồng hoa đào xanh biếc còn có chuối tây, người đi qua có thể ngửi thấy hương hoa đào nhàn nhạt.
Lâm Tố Uyển từ trước đến nay rất thích mùi hương thoang thoảng thấm vào tim gan, nhưng là kể từ gặp chuyện không may đó, đối với mùi hương thoang thoảng vư thế này lại hết sức là phản cảm.
9 Trông thấy ánh mắt Lâm Tiêu mang theo lửa giận, Tố Uyển cảm thấy vừa buồn vừa nực cười.
Nàng che lấy miệng vết thương bất lực nhìn Khả Hinh ngây thơ chỉ cảm thấy khốn khổ, nàng ngẩng đầu lên suy yếu nói với Lâm Tiêu.
10 Có lẽ toàn bộ không khí bữa tiệc hầu như quá mức ngột ngạt, Nhị di nương Liễu thị múc một chén canh nói:
"Tình hình hiện thời có thể coi như là an ổn, việc làm ăn cũng lúc càng tốt, bách hoa hội đã bắt đầu cử hành, Hầu gia, thiếp muốn cho Hạm Nhi cũng đi tham gia.
11 Edit: GióTheoMaya
Beta: Tử Liên Hoa 1612
"Nương, nhưng nàng gả cho đệ nhất công tử Vân Đô, Hạ Lan Huân. "
Nói ra cái tên này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hạm hiện lên phiếm hồng, giọng nói hơi bị mất tự nhiên, y phục cầm trên tay bị vò nát, hết sức sốt ruột.
12 "Không vội, ngươi từ từ nói. " Tố Uyển như người không có việc gì ngồi ở trên ghế ăn một viên viên thuốc màu tím rồi mới nói
"Vốn là dựa theo phân phó của tiểu thư, nô tỳ đem hoa giao đưa cho nhóm di nương, Nhị di nương không ăn mà đổ đi hết, Tam di nương không ở đó nhưng lại có Hầu gia, nô tỳ nói đây là hoa giao Nhị di nương tặng cho tiểu thư, tiểu thư muốn chia sẻ cùng mọi người cho nên đưa tới đặt ở trên bàn của Hầu gia.
13 Edit+Beta: Huyết Linh tộc.
Lâm Tiêu nhìn mặt Tố Uyển, có lời muốn nói nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng. Khiến hắn ho khan dữ dội một trận.
Mặc dù trên người hết sức ngứa ngáy nhưng vì hình tượng, hắn nhất định phải vững như bàn thạch.
14 Edit - Beta: Huyết Linh Tộc
“Tiểu thư, chuyện lần này liền kết thúc như vậy sao?” Ngọc Trúc nhìn Lâm Tố Uyển yên tĩnh một bên tò mò hỏi.
Chuyện này rõ ràng chính là do Liễu di nương hại người, như thế nào Hầu gia một chút cũng không tức giận, lại ra lệnh phạt Ngân Hạnh?
“Ngươi còn chưa rõ ràng? Hầu gia các ngươi là muốn bảo vệ Liễu di nương, cho nên đổ toàn bộ lỗi cho Ngân Hạnh, thậm chí còn ảnh hưởng đến ta.
15 Không lâu sau, các món ăn được dọn lên đầy đủ. Không thể không nói món ăn của Thực Vị Cư này, đích thực có sắc có hương đầy đủ.
Liền nói đầu cá băm tiêu này, nhìn sang liền là thanh, đầu trái ớt đỏ đều giao tiếp lẫn nhau, hạt tiêu được rải ở phía trên, nhìn rất đẹp mắt.
16 “Trong mắt của ngươi ẩn dấu quá nhiều bất an, ngươi không nên như thế” Chỉ một câu nói đã làm cho mũi của Tố Uyển hơi ê ẩm. Mới gặp nhau lần đầu hắn đã nhìn thấu nàng.
17 Trong phòng, một thiếu niên gầy gò nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch môi tím ngắt.
Tố Uyển khó hiểu nhìn về phía Ngọc Trúc, nàng thấy Ngọc Trúc là một nha hoàn, mỗi tháng Ngân lượng không tính là ít, nếu như nàng chi tiêu ít đi, để tiền cho đệ đệ khám bệnh, mua thêm vài thứ cũng là chuyện đơn giản, sao bây giờ vẫn còn nghèo khổ như vậy.
18 “Tiểu thư, thực có thể sao?”
Mắt Ngọc Trúc sáng long lanh, nhìn đệ đệ vẻ mặt ngây thơ đáng yêu, trong nội tâm thật là vui vẻ, chỉ thiếu là tới gần để có thể bảo vệ hắn, làm gã sai vặt chiếu Cố tiểu thư, cho dù chiếu cố đời đời kiếp kiếp cũng cũng sẽ không có một câu oán hận.
19 “Tiểu thư, tiểu thư. ”
Ngọc Trúc thấy tiểu thư muốn xuống xe ngựa, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Nàng cõng đệ đệ vội vàng tiến lên tra xét thương thế tiểu thư, phát hiện không có vết thương liền vui mừng đến phát khóc.
20 "Tỷ tỷ, lời nói này của tỷ là không đúng, muội muội rõ ràng là dạy dỗ tỳ nữ của tỷ tỷ, làm sao lại trở thành đánh tỷ tỷ được. "
Lần này, Lâm Hạm có hơi chút bối rối, mặc dù nói phụ thân không thích nữ tử ra cửa, nhưng cũng không phải không đồng ý.