41 Trời tờ mờ sáng, Mạc Thần mở mắt, cẩn thận rút cánh tay dùng để gối đầu cho Tĩnh Vĩ. Lông mi cong dài khẽ rung động, đôi môi phớt hồng cong lên, hình ảnh lúc này thật ngọt ngào.
42 Tĩnh Vĩ bắt đầu tìm việc làm, cô không còn quan tâm đến những công ty lớn mạnh hơn Lăng thị. Kể từ lần trước Lăng Vũ không còn gây phiền phức cho cô, mà cô cũng chưa gặp lại hắn.
43 Mạc Thần thấy Tĩnh Vĩ mở to mắt thất thần, hắn nhíu mày, “Tĩnh Vĩ, mau nhắm mắt lại!”Đáng ghét!Hắn nói nhắm lại là nhắm ngay sao? Được rồi, để xem hắn định đùa giỡn kiểu gì.
44 Ban ngày đi làm, tan việc cô tự mình đi chợ, nấu cơm, buổi tối ngồi xem quyển sách yêu thích, trước khi ngủ, cô ngước nhìn người đàn ông trong bức tranh mỉm cười, “Triết Thiên, ngủ ngon.
45 Đèn trước cửa phòng giải phẫu bật sáng, Mạc Thần ở bên trong chưa biết sống chết thế nào. Tĩnh Vĩ bàng hoàng ngồi đợi bên ngoài. Trên mặt cô nước mắt không ngừng tuôn rơi.
46 Tĩnh Vĩ giật mình ngước lên. Mạc Thần…hắn mở mắt khi nào? Vừa rồi cô gục đầu lên người hắn, những lởi cô nói khi nãy, hắn đã nghe hết?Mạc Thần vuốt tóc cô, nhìn cô bằng đôi mắt đen dịu dàng, tuy sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi khô khốc không còn vẻ hồng hào nhưng vẫn không làm giảm đi sức hấp dẫn của hắn.
47 Đi ra xe trở về Ám Dạ, sắc mặt Mạc Thần tái nhợt hơn trước, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thân thể hắn vẫn còn rất yếu, nhưng hắn cố chấp xuất viện. Vừa rồi không cẩn thận động vào vết thương.
48 Sáng hôm sau. “Tĩnh Vĩ, đẩy anh ra ngoài, anh muốn đi dạo phơi nắng. ”“Uhm, thật ra anh không nói em cũng đang có ý đó, không thể ở trong phòng mãi được, phơi nắng một chút đối với thân thể anh rất có lợi.
49 Mạc Thần nhìn dáng vẻ của Tĩnh Vĩ, bất đắc dĩ thở dài, “Anh chỉ là muốn em tới đây đỡ một chút. ”“A…” Cô giật mình hiểu ra, gấp rút tới đỡ hắn dậy. “Anh bây giờ…tự mình làm được chứ?”“Chẳng lẽ anh là phế nhân sao?” Hắn có chút bất mãn.
50 Mạc Thần rơi vào trầm tư, ánh mắt xa xăm nhìn lên bầu trời, bắt đầu hồi tưởng. “Anh nhớ rõ khi còn bé, vào một đêm bầu trời đẹp như hôm nay, có rất nhiều sao, ánh trăng sáng bao phủ cả vùng đất, mọi thứ lại rất mờ nhạt…Máu tươi nhuộm lên âu phục từng người, nhưng chẳng ai để ý, lại liều mạng đánh giết lẫn nhau, bởi vì bọn họ biết rõ chỉ cần một người ngã xuống, thì sẽ không còn cơ hội đứng lên nữa…Có lẽ vào lúc đó, anh đã biết rõ cuộc sống của mình sẽ như vậy, phải tự vươn lên trong bóng đêm, mà anh, từng bước một tiến lên, trong tay không biết vấy bẩn bao nhiêu máu tươi của bao nhiêu sinh mạng, ngay cả anh đếm cũng không hết…Bản thân sớm đã học được sự vô cảm, hết thảy với anh mà nói…chẳng còn quan trọng nữa…”Mạc Thần nắm tay Tĩnh Vĩ, cảm giác được bàn tay bé nhỏ đang khẽ run lên, hắn vẫn điềm tĩnh nói tiếp, “Tĩnh Vĩ, không phải em muốn biết thân phận khác của anh là gì sao?.
51 Cuộc sống của Tĩnh Vĩ tại biệt thự Ám Dạ cứ như vậy trôi qua. Một ngày, hai ngày, ba ngày…Đến ngày thứ mười, Mạc Thần đã có thể tự đi lại, vết thương trên người hắn hồi phục rất nhanh, có lẽ do hắn có sức khỏe tốt cùng với sự chăm sóc chu đáo của Tĩnh Vĩ.
52 Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, Mạc Thần cố gắng kìm chế, đôi mắt hắn đỏ lên vì rượu, “Tĩnh Vĩ, không nên đùa với lửa…”“Đùa với lửa…” Cô cười nhẹ, bàn tay nhỏ bé ôm lấy gáy hắn, “Em thích cảm giác như thế…”Cô nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu thoáng qua hình ảnh chập chờn, một gương mặt với nụ cười ôn nhu, Triết Thiên… Mạc Thần…Hiện tại, người mà cô ôm chặt, là Mạc Thần.
53 Rạng sáng, ánh nắng mặt trời chiếu lên gương mặt Tĩnh Vĩ. Cô bị chói mắt, khẽ nhấp nháy mi. Thân thể sao lại mỏi nhừ thế này? Đầu cô lại còn khó chịu như vậy? Nhìn bốn phía chung quanh, cảm giác không đúng.
54 Bước ra khỏi tập đoàn Night, Tĩnh Vĩ ngước mắt nhìn lên phòng làm việc ở tầng cao nhất của Mạc Thần…Hắn…tại sao hắn có thể đối xử với cô như vậy? Đã chiếm được toàn bộ con người cô, lại còn nhục mạ cô? Về đến nhà, nhìn căn phòng bừa bộn, Tĩnh Vĩ lau nước mắt, lẳng lặng dọn dẹp.
55 Tại trường quay, rất đông người hâm mộ đứng đó, kích động hô to: “Mục Triết Thiên, Mục Triết Thiên…” Âm thanh càng lúc càng lớn. MC đứng lên, nhìn người đàn ông đối diện, hào hứng vui vẻ nói: “Thật may mắn vì hôm nay có Mục Triết Thiên làm khách mời đến với chúng ta.
56 Thời gian họp fan của Mục Triết Thiên sẽ chính thức được thông báo. Tô Tĩnh Vĩ lẳng lặng nhìn máy tính, bàn tay run rẩy di chuyển con chuột. Phải đăng ký hội viên? Sau đó ghi tên, số điện thoại, còn có…Thời gian gặp mặt là cuối tuần này?Tề Kỳ gọi điện thoại tới, kích động: “Tĩnh Vĩ, đã xem chưa? Họp fan của Mục Triết Thiên, cậu có ghi danh không?”“Ừ, đang xem.
57 Dưới khán đài, fan hâm mộ nhìn cặp đôi sánh vai nhau cùng hòa vào giai điệu bài hát, không khỏi xúc động. Trong góc nhỏ, một người đàn ông lẳng lặng nhìn thấy tất cả, rốt cuộc đứng lên, thân hình cao lớn che khuất một ngọn đèn, bước chân nặng nề đi ra ngoài.
58 Trong căn phòng xa hoa, sạch sẽ, khắp nơi đều rất sang trọng. Mục Triết Thiên từ phòng tắm đi ra, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trước cửa sổ, trong lòng nổi lên sự đau xót.
59 Sáng sớm hôm sau, Tĩnh Vĩ tỉnh thức ngồi dậy, một ngày nữa lại đến. “Tỉnh rồi?” Mục Triết Thiên đứng trước mặt cô, nở nụ cười ấm áp. “Hình như em ngủ không ngon?” Anh đưa tay định sờ lên mặt cô.
60 Đêm khuya trong một quán bar, phía dưới sàn nhảy, những thân hình điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc. Trong góc khuất, một người đàn ông uống rất nhiều rượu.