21 Tĩnh Vĩ khổ sở cô độc, cô cảm thấy lạnh quá, đáy lòng không một chút ấm áp. Cửa phòng bệnh mở ra, trong phòng ngọn đèn nhàn nhạt, Tĩnh Vĩ không thèm ngước nhìn người đang tiến lại gần giường bệnh.
22 Tĩnh Vĩ đứng trước cửa Ám Dạ, hành lý cồng kềnh bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, mà giờ phút này Tĩnh Vĩ bất động. Cô không nói lời nào, mặc kệ bảo vệ có khuyên can thế nào cô vẫn im lặng.
23 Ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc. Trong phòng ánh đèn ngủ mờ nhạt. Tĩnh Vĩ nằm trên giường, thở yếu ớt nhưng đã ổn định hơn. Cạnh cửa sổ chẳng biết từ lúc nào có một bóng lưng người đàn ông lạnh lùng nhưng cô độc.
24 Trong không khí tràn ngập ám muội, Tĩnh Vĩ ngượng ngùng nói, “Anh đi ra được không?” Đi ra? Mạc Thần có chút khó hiểu, đây không phải phòng hắn sao? Cô đang tỉnh táo hay vẫn còn mơ hồ?Tĩnh Vĩ cảm thấy đầu óc vẫn còn hỗn loạn…Cô làm sao lại ngủ trên chiếc giường này? Còn nữa…sao người đàn ông này còn ngồi trước mặt cô? Cô tại sao lại ở đây? Đau đầu quá…Tĩnh Vĩ nghĩ không ra.
25 Tĩnh Vĩ suy nghĩ, bởi vì hắn là người xa lạ? Chính vì xa lạ nên cô có thể không kiêng nể gì mà đối mặt với hắn phải không?Nếu là như thế, vậy tại sao hiện tại cô lại cảm thấy ngượng ngùng khó xử với hắn?Nhất định là bởi hắn đột ngột hôn cô…Mà, hiện tại cô đang ở chỗ của hắn, nằm trên chiếc giường thuộc về hắn, tình cảnh ái muội này…dĩ nhiên không thể thản nhiên mà đối mặt với hắn rồi.
26 Mạc Thần mặt lạnh, nằm xích ra tạo khoảng cách làm cho Tĩnh Vĩ có chút hụt hẫng. “Tôi xin lỗi…” Cô rụt rè. Mạc Thần vén chăn đứng dậy, đi tới cửa sổ. Hắn không ra khỏi phòng, chỉ là theo thói quen đứng trước cửa sổ, nhìn xa xăm về phía bóng đêm bên ngoài.
27 Tĩnh Vĩ xách hành lý lang thang trên phố. Đúng là…cô muốn đi đâu?Ghé ngân hàng kiểm tra tài khoản, nhưng ngay cả tiền thuê phòng một tháng còn không đủ.
28 Ngày hôm sau Tĩnh Vĩ đi đến tập đoàn Night tiến hành phỏng vấn lại. Hôm nay so với đợt thi sơ khảo thì ít người đi rất rất nhiều!Cô cảm thấy hồi hộp khẩn trương, mặc dù so với những người khác kinh nghiệm làm việc có lẽ nhiều hơn một chút, nhưng cô lại không có bằng đại học căn bản, chứ đừng nói đến các tấm bằng danh tiếng khác, mà những người đi phỏng vấn hôm nay rất nhiều là thạc sĩ, thậm chí có người là tiến sĩ…Trình độ học vấn của cô, hẳn là thấp nhất rồi?Tĩnh Vĩ phân vân có nên tiếp tục hay không, nhưng nghĩ đến cơ hội không mấy dễ dàng có được, cô quyết định bất luận thế nào cũng phải cố gắng thử một lần.
29 Tĩnh Vĩ bước chậm trên con đường, đến khi những ngọn đèn hai bên lần lượt thắp sáng, chiếu rọi lên bóng ảnh đơn độc của cô, kéo dài ra phía xa…Sắc trời cuối cùng tối đen.
30 Bên trong quán rất náo nhiệt, nhiều người đi lại, tiếng nói chuyện ồn ào. Hắn thế nào lại tới chỗ như thế này ăn cơm?Còn…điều kiện vệ sinh có thể đảm bảo sao? [gú: thần ca là một trong những soái ca mắc bệnh ưa sạch sẽ :D] Đang suy nghĩ, Tĩnh Vĩ vẫy tay gọi hắn, “Mạc Thần, chỗ này trống nè, anh mau tới đây.
31 Từ quán ăn đi ra, cả hai đi đến bãi đậu xe, con hẻm nhỏ hơi tối vì thiếu ánh đèn. “Tĩnh Vĩ, ngày đi đến công tay làm đi. ” Mạc Thần nhẹ nhàng nói. “Tại sao?” Cô quay đầu nhìn hắn, chặm với đôi mắt dịu dàng.
32 “Em đang nghĩ gì vậy?” Mạc Thần nhìn khuôn mặt rơi vào trầm tư của Tĩnh Vĩ. “Em đang nghe hát…” Cô lơ đãng trả lời. “Tĩnh Vĩ, là chỗ này?” Cô ngước mắt, thì ra đã đến nhà Tề Kỳ.
33 “Tiểu Triết…Tiểu Triết…” Tĩnh Vĩ cười vui vẻ. “Tĩnh Vĩ, anh tới đây!” Một người con trai đứng trước mặt cô, duỗi bàn tay vuốt mái tóc dài mượt mà. Cô nắm chặt tay anh, “Tiểu Triết, đừng rời khỏi em, được không?”“Cô bé ngốc, anh không phải đang ở cùng em sao? Anh nấu cháo cho em, ngoan ngoãn chờ, biết không?”Lần đó, cô bị bệnh, sốt ê man.
34 Mạc Thần phóng xe trên đường cao tốc, điện thoại của ai đó vẫn không cách nào liên lạc được. Cô ấy…không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?Ý nghĩ này làm hắn đứng ngồi không yên.
35 Tĩnh Vĩ đi làm ở tập đoàn Night, công việc của cô tuy thuận buồm xuôi gió, nhưng dù sao đây cũng là một công ty lớn, có rất nhiều thứ để cô học tập. Thời gian dường như trôi qua rất nhanh, nháy mắt một cái đã đến trưa.
36 Mạc Thần và Tĩnh Vĩ cứ chơi trò mèo vờn chuột vài lần. Hắn xoay người, cô liền quay sang chỗ khác, còn không thì nhìn chăm chú xuống mũi chân. Rốt cuộc cũng đụng vào nhau.
37 Ngày hôm sau, khi Mạc Thần vào công ty, rất nhiều nữ nhân viên vừa thấy hắn liền lảng tránh. Chỉ cần thấy hắn từ xa, tất cả đều tản ra chỗ khác. Giống như nhìn thấy thú dữ vậy.
38 Mục Kiệt Khắc biết Mạc Thần đã trúng mũi tên tình yêu, có lẽ chính hắn không ý thức được vấn đề này. Nhưng ánh mắt Mạc Thần không thể gạt được Mục Kiệt Khắc.
39 Tĩnh Vĩ nức nở khóc trở lại phòng làm việc. Các đồng nghiệp đều không tránh khỏi tò mò hai mắt nhìn cô, mặc dù trông cô thật đáng thương nhưng tất cả phiền phức không phải tự cô chuốc lấy sao?Tĩnh Vĩ thu dọn đồ đạc, mà thật ra cô cũng không có cái gì để dọn, vì cô mới tới công ty làm việc chưa đến ba ngày.
40 Màn đêm tĩnh mịch bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ. Điện thoại không ngừng vang lên…cuối cùng tắt tiếng, trả lại sự yên ắng. Tĩnh Vĩ giật mình, mau chóng cầm điện thoại chạy ra ngoài, cô sợ đánh thức Tề Kỳ.