241 Tiêu Bố Y bình tĩnh nhìn Lương Diễm Nương, trong đầu xoay chuyển nghĩ đối sách.
Cho tới bây giờ, Lương Diễm Nương vẫn không lộ ra ý đối địch cùng hắn nhưng hắn lại lần đầu bị người nhìn thấu được trong lòng.
242 Tiêu Bố Y bình tĩnh nhìn Lương Diễm Nương, trong đầu xoay chuyển nghĩ đối sách.
Cho tới bây giờ, Lương Diễm Nương vẫn không lộ ra ý đối địch cùng hắn nhưng hắn lại lần đầu bị người nhìn thấu được trong lòng.
243 Sáng sớm, chân trời mây trôi cuồn cuộn, rất nhanh tụ tập lại như mực, sông xanh, cây lục, cỏ dại cùng lều trại đều bị mây đen bao phủ không còn nhìn ra nhan sắc.
244 Bên Hồng Trạch Hồ, liễu xanh lan tràn, nhìn về nơi xa tựa như một con rồng chiếm cứ bờ sông, chỉ chờ lôi điện là nhảy vọt lên trời xanh.
Tiêu Bố Y ngóng nhìn địa hình nơi đây, lại nhìn thời tiết âm trầm trong lòng cũng cảm giác có chút áp lực.
245 Mưa to như trút nước, Uất Trì Cung đứng tại chỗ, những đường gân xanh trên tay nổi lên cuồn cuộn.
Hắn sớm đã cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng hắn không ngờ rằng mối nguy đó lại tới nhanh như vậy, Tiêu Bố Y là Thiên cơ? Là dư nghiệt của Thái Bình đạo? nghĩ tới đây, Uất Trì Cung mặt tối sầm cau mày lại, Thái Bình Đạo hắn cũng không biết nhiều lắm chỉ biết đó là một giáo phái rất thần bí, triều đình thảo mãng đều không biết, hắn cũng không rõ lắm, hai năm trước Tiêu Bố Y còn đi cùng hắn tới Bùi gia thương đội.
246 Tiếng bước chân đạp trong nước có vẻ trống trải đơn điệu.
Tiếng sấm trầm muộn ở chân trời truyền xuống nền đất, có vẻ không đủ, chỉ là nếu cẩn thận lắng nghe có thể phát hiện bốn phía có tiếng nước chảy.
247 Cung điện trong lòng đất tuy quang ảnh tung hoành, huyễn cảnh trùng trùng nhưng một mũi tên bắn ra từ trong đồng kính tuyệt không phải là huyễn cảnh, người trong đồng kính lại là người thật.
248 Bùi Hành Quảng ngồi ngay ngắn trong đại trại, vẻ mặt bình tĩnh, tâm tình phức tạp.
Hắn mấy ngày nay xung phong hãm trận, trong thiên quân vạn mã cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy.
249 Bùi Hành Quảng nói cũng đúng, chết là vô ích, hiện tại cần nhất chính là sống sót.
Nhưng Tiêu Bố Y lại cảm giác được, hắn hình như đã sống không nổi.
250 Khi Trương Tu Đà thở dài, tràn đầy tịch mịch, La Sĩ Tín ở một bên muốn an ủi, nhưng lại thôi. Trương Tu Đà xem ra mệt chết được, hắn cũng như thế, hắn mười bốn tuổi nhập ngũ tới nay, vốn tràn ngập hào tình, tưởng bằng một thân bản lãnh, sát tặc bảo gia, sáng lập sự nghiệp.
251 Trình Giảo Kim đã rời khỏi doanh trại, La Sĩ Tín lại nhìn thi thể của Bàng Ngọc, nói: “Trương tướng quân, Bàng tướng quân hắn…” Ánh mắt lướt qua người Bùi Nhân Cơ, đầy hàm ý, hắn đương nhiên biết Bàng Ngọc là bị Bùi Hành Quảng giết.
252 Uất Trì Cung nghe thấy Tống Quận úy đến để thẩm tra, cũng không thèm để ý tới, cảm giác như mình và hắn chẳng có quan hệ gì nhiều.
“Còn thẩm cái gì nữa?” Uất Trì Cung thầm cười, bưng nước lên uống, cảm giác cổ họng vô cùng đau rát.
253 Tiêu Bố Y thúc ngựa đi về phía trước, mọi người có người hiểu, có người không, nhưng đều đi theo sau Tiêu Bố Y.
Từ Thế Tích nhìn Tiêu Bố Y và mọi người đã đi xa, vòng sang bên đường không thấy nữa, nói vậy là đang đợi ở phía trước, không khỏi cảm động trong lòng.
254 Tiêu Bố Y là thiên cơ, nhưng nhiều ít cũng chỉ có cái chiêu bài thiên cơ, hắn tự biết rằng nếu như Trương Giác cũng là nhân sĩ xuyên việt, thì hắn so với Trương Giác còn kém xa.
255 Bùi Củ tuy ở tận Trương Dịch, nhưng lại rất được Dương Quảng tín nhiệm.
Hắn được Dương Quảng tín nhiệm không giống với Bùi Minh Thuý, Bùi Minh Thuý được Dương Quảng trọng dụng vì Trần Tuyên Hoa, còn Bùi Củ không phải là được vinh nhờ con gái, mà thực tế là vì hắn rất hiểu lòng của Dương Quảng.
256 Tuy người trẻ tuổi trông còn hôi sữa nhưng thái độ thâm trầm, lão luyện còn hơn cả Đậu Trọng.
Khi hắn nói đến việc mượn binh thì tự nhiên như thể là hướng tới Đậu Trọng mượn một ít lương thực bánh bao vậy.
257 Tiêu Bố Y cùng Từ Thế Tích đều là người hiểu biết tùy cơ ứng biến.
Bọn họ có mục tiêu, đều không phải là chỉ đi một con đường tới đó, thường thường thích trong quá trình đạt tới mục tiêu thì sử dụng những phương pháp thích hợp nhất.
258 Dương Khánh dẫn binh xuất kích quân Ngõa Cương, vốn dĩ là nhất chiến công thành, hồ hởi phấn khỏi, có ngờ đâu chỉ chớp mắt, thành trì đã bị kẻ khác đoạt đi.
259 Sáng sớm, mặt trời vừa lên, bầu trời vẫn còn một ít u ám.
Lửa trên mặt đất vẫn hừng hực thiêu đốt, chung quanh từng đống từng đống đang tàn đi.
Chu Sán vẫn chưa đánh được thành Tương Dương, hắn tuy khí giới công thành chuẩn bị không ít, nhưng thành Tương Dương dù sao cũng quá mức chắc chắn, tuyệt không phải là sức người có thể nói phá là phá được, phỉ đạo tuy tham tài hảo lợi, nhưng công lâu không thủng, cũng khó tránh mỏi mệt.
260 Một đêm này đối với Chu Sán mà nói là cực kỳ dài lâu, bởi vì một khắc từ khi thiết giáp binh tấn công doanh trại, hắn đã bị dày vò như ngồi trên chông.