181 Vương Thế Sung thản nhiên nói: "Ngươi mới vừa rồi cũng nói, bảo tàng kinh thiên cùng phương pháp luyện vũ khí có người tìm được, nếu có người hưởng ứng, lo chi đại sự không thành, khối Thiên thư cuối cùng này chính là con người!".
182 Một là mấy Uy nhân này Vương Thế Sung thật ra cũng quen biết, hai chính là huynh muội của Thánh Đức thái tử Đại Hòa Quốc tới, nam tên là Chân Do Tín Hùng, nữ tên là Chân Do Kỷ Tử.
183 Thanh âm Tiêu Bố Y nói không lớn, Vương Thế Sung vừa vặn cũng có thể nghe được, hắn không phải nói chỉ cho Lương Tử Huyền nghe, mà là cảnh cáo Vương Thế Sung hắn, hắn đã hiểu được, hắn đã bị Tiêu Bố Y lợi dụng một lần.
184 Ngõ Quỳnh hoa cạnh Lưu Tô hà là nơi phồn hoa nhất Dương Châu, có chút giống như Đông Đô.
Ngõ Quỳnh hoa nhạc phường đông đúc, Nguyệt Ảnh phường cùng Hồng Đậu phường đều là nhạc phường nổi danh ở ngõ Quỳnh hoa, cũng là nơi ôn nhu nam nhân rất lưu luyến.
185 "Đỗ Phục Uy này thật ra cũng trượng nghĩa, vì cứu Lý Tử Thông cùng Tây Môn Quân Nghi mà không tiếc bản thân, ta vốn cảm thấy có thể xuống tay giết hắn, nhưng một khắc cuối cùng, vẫn không có xuống tay" Tiêu Bố Y cùng Cầu Nhiêm Khách bí mật cưỡi ngựa rời khỏi thành Dương Châu.
186 Viên Lam nghe được Cầu Nhiêm Khách phân tích rất có lý, trong lòng nhiều ít có chút tự hào, tự hào là vì người có thể liên thủ cùng Tiêu Bố Y, Cầu Nhiêm Khách cũng không nhiều, hắn may mắn trở thành một trong số đó có thể nào không tự hào cho được.
187 Sáng sớm, Thái Bình thôn.
Hơn mười thớt ngựa mang theo ánh mặt trời đi tới, kéo theo cái bóng thật dài, nhìn trông như những con rắn thật dài đang vặn vẹo.
188 Hoạn quan trong lịch sử các triều, đều âm hiểm lãnh khốc, vượt qua người thường rất nhiều lần.
Đương nhiên hoạn quan tốt cũng có, chẳng qua cũng hiếm như trong bầy gà lại có một cái trứng vịt vậy.
189 Từ Mã ấp bắc thượng, dọc theo đường đi cây cỏ xanh xanh, trời cao mây nhạt, những người dân thường thường gặp đều sầu khổ đầy mặt.
Nơi này phong cảnh tuy đẹp, nhưng cũng là chỗ Đột Quyết cùng Đại Tùy giao hội, những năm gần đây Đại Tùy Đột Quyết quan hệ ngày càng ác liệt, thỉnh thoảng có quân Đột Quyết nam hạ cướp đoạt, xem như là chỗ có dê béo, quân Đại Tùy phòng thủ biên thùy cũng nhiều lần phản kích, hai bên đều có tổn thương, khổ cũng là dân chúng nơi này.
190 Tiếng hô của Du dịch sứ thật lớn, mọi người đều nghe rõ ràng, Tôn Thiếu Phương biến sắc, hiển nhiên cũng đã nghe nói qua thanh danh của Nhất Trận Phong.
191 Tiêu Bố Y tuy ý nghĩ rất nhanh, nghĩ cũng khá sâu, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới Thủy Tất Khả Hãn với Nhất Trận Phong có quan hệ gì.
Nhất Trận Phong là tội phạm thảo nguyên, không chuyện ác nào không làm, cũng không nể mặt Thủy Tất Khả Hãn, cướp bóc hãm hiếp, không gì không làm, nghe nói cho dù Thủy Tất Khả Hãn cũng rất đau đầu, vài lần phái binh tiễu trừ, nhưng cũng không thể làm gì được.
192 Mọi người khi nghe được là Khả Đôn chủ hôn, đều vui vẻ, cảm thấy việc này quả quyết sẽ thành.
Đợi khi nghe nói Mông Trần Tuyết cũng đến, Tiêu Bố Y có chút trợn mắt há hốc mồm, thế nhưng cũng không biết làm sao cho phải.
193 Dương Thổ Truân nhìn thấy ánh lửa ở phương xa, còn cảm thấy Tiêu Bố Y thích chơi trò tâm cơ, hắn đương nhiên không tin Lý Tĩnh có thể lấy ba trăm người phá ba ngàn đại quân Sất Cát Thiết.
194 Tiêu Bố Y lúc này mới phát hiện đúng là ngựa già thuộc nhiều đường, so với lão bộc thì A Sử Na vẫn còn khá trẻ.
Hắn dẫn theo lão bộc trởvề, thật sự là một quyết định không thể sáng suốt hơn được.
195 Nhạn Môn quận có bốn mươi mốt tòa thành trì, Dương Quảng hiện tại nên ở nơi nào?
Tiêu Bố Y tâm tư xoay chuyển, giây lát hỏi: "Nhạn Môn quận thành trì lớn nhất có mấy tòa?"
"Huyền và Nhạn Môn".
196 Tiêu Bố Y khi nghe được Dương Quảng hỏi hắn vì sao lại trở về, hận không thể bóp chết hắn.
Dương Quảng không ngu ngốc, từ sự bất động thanh sắc có thể diệt trừ Lý phiệt có thể thấy được, nhưng hắn làm người quá cố chấp, cố chấp đến mức thậm chí cảm thấy chuyện hắn muốn làm không cần xử lý trước, cũng thành công.
197 Dương Quảng đang cao cao tại thượng, cũng đã buông lỏng tư thế, hắn kiệt lực để cho bản thân bình tĩnh, nhưng một khắc nhìn thấy biển người ở ngoài thành trong lòng rúng động, đến giờ trong ngực vẫn cảm thấy khó chịu.
198 Sáng sớm, chim chóc ríu rít, hương hoa tràn ngập, không khí tươi mát.
Đặc Mục Nhĩ khi tỉnh lại, phát hiện đùi của Phổ Lạt Ba đặt ở trên người hắn, rất nặng.
199 Nhạn Môn bị vây, thiên hạ chấn động.
Dương Quảng làm người cực kỳ phức tạp, để hiểu được đối với Tiêu hoàng hậu mà nói, đó là chuyện cả đời, nàng từ khi mười hai tuổi đã gả cho Dương Quảng, cho đến nay vẫn khác thủ phụ đạo, nay đã hơn ba mươi năm, nàng dung nhan tuy còn, nhưng tâm cảnh tang thương.
200 Dương Quảng từ sau khi chinh phạt Cao Lệ thất bại, cũng rất ít khi ngủ yên.
Hắn không chịu được sự thất bại, nhưng hắn không nghĩ đến chinh phạt Cao Lệ chẳng qua chỉ là sự bắt đầu cho thất bại của hắn, cũng là bước ngoặt nhân sinh của hắn, khi hắn tại thành Nhạn Môn bị vây, mỗi đêm đều là ở trong tiếng chém giết bừng tỉnh, mồ hôi lạnh đầy người.