61 Nhưng mà. .
Một giây sau, bàn tay anh đã từ sườn mặt của cô mà luồn vào tóc cô.
Lúc cô hiểu được thì môi anh đã chạm môi cô.
Lại là một phen hung hăng chà đạp, đem môi cô hôn cắn đến sung đỏ lên, hô hấp dồn dập, mềm nhũn trong ngực anh thành một mảnh, lúc này Lãnh Tử Mặc mới vừa lòng buông cô ra.
62 Nếu như không phải anh ta làm cô mệt mỏi như vậy, cô sẽ dậy muộn sao?
Còn vì anh mà làm bữa sáng, rửa chén cũng tốn không ít thời gian.
Nhìn thời gian trôi qua trên đồng hồ, cô rốt cục vẫn thỏa hiệp cùng anh.
63 Lúc cô vội vàng chạy vào phòng tập luyện, Đồng Á đang bảo mọi người đi thay quần áo.
Nghe thấy tiếng bước chân của Lạc Tiểu Thiến, Đồng Á quay mặt liếc nhìn cô một cái, không có lên tiếng, trong mắt lại hiện lên nét tức giận rõ ràng.
64 Lạc Tiểu Thiến không biết giải thích thể nào.
Mấy đồ này đều là hàng đắt tiền, cô thật sự không phải người có tiền.
“Tức giận?!” Hứa Hạ đụng đụng cánh tay cô, “Mình chỉ đùa thôi, đây là do ký giả viết linh tinh, mình với cậu còn không rõ sao, cậu tuyệt đối không phải loại vì tiền mà bán đứng chình mình, nhưng mà, loại tin tức này không phải chuyện tốt, mình nói cậu nghe, bây giờ khẳng định là đám kí giả đó đang ở bên ngoài chờ cậu như hổ rình mồi, cậu về sau nên chú ý một chút!”
Lạc Tiểu Thiến nhẹ nhàng gật đầu.
65 Tập đoàn Đế thị.
Phòng họp.
"Rất tốt!" Lãnh Tử Mặc đóng tài liệu trong tay lại, "Buổi họp hôm nay đến đây kết thúc!"
Sáng mai, anh còn phải bay sang Paris, để thảo luận các vấn đề cụ thể về lần hợp tác này, cuộc họp ngày hôm nay được mở ra cũng vì buổi hợp tác này.
66 Lãnh Tử Mặc nhẹ nhàng gật đầu.
Người đàn ông cao lớn xoay người rời đi, ánh mắt anh dừng lại tập tài liệu trước mặt, trong mắt liền lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
67 Ngoài cửa thang máy có một cô gái ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm cẩn thận, đang chơi trò chơi trên điện thoại di động.
Tựa hồ ngửi thấy trong không khí có mùi lạ, côhít hít một cách nghi ngờ, đôi mắt rơi trên khuôn mặt Lạc Tiểu Thiến.
68 Thế giới cường hào, quả nhiên không phải loại ** ti như cô có thể hiểu được!
Đối với cô ba trăm vạn khiếncô bán đứng tôn nghiêm.
Đối với Lãnh Tử Mặc mà nói, một tháng ba trăm vạn, có vẻ như, không tính là cái gì.
69 Tên kia còn lâu mới về, cô đàn một tý, chắc anh ta không biết đâu
Rốt cục, không chống được sự dụ hoặc, Lạc Tiểu Thiến nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng.
70 "Vậy. . . anh có muốn uống cà phê không. . . " Lạc Tiểu Thiến thầm nghĩ muốn cắn lưỡi mình một cái, uống coffee làm cái gì, càng uống càng có tinh thần, cô càng không muốn đi ngủ , "Không đúng không đúng, là uống sữa.
71 Nói đến chữ thứ hai thì bị môi anh chặn lại, anh đã cho cô rất nhiều thời gian, màn dạo đầu cũng đã làm đầy đủ.
Tất cả những thứ này, hoàn toàn để xem biểu hiện ngoan ngoãn của cô trong đêm này.
72 Vừa cảm thấy bụng có vấn đề, cứ tưởng anh đang có phản ứng nên mới vậy, nhưng bây giờ thì cô mới hiểu, đây chính là điềm báo trước
Lúc trở lại phòng ngủ, Lạc Tiểu Thiến nhìn ga trải giường bị cô làm bẩn, chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống.
73 Thật muốn ăn!
Lạc Tiểu Thiến theo bản năng nuốt nước bọt xuống.
"Muốn ăn tôi sao?"
Giọng nói anh nhẹ nhang vang bên tai cô.
Độ tự luyến (Tự yêu vẻ đẹp của mình) của anh thật cao!
Lạc Tiểu Thiến bũi môi trong bóng tối, nhắm mắt lại.
74 Để ý đến bộ dáng của cô, Lãnh Tử Mặc trên giường nhíu mày.
"Trở về!"
"Cái này. . . Thời gian không còn sớm, tôi. . . Đi toilet. . . "
Cô không muốn quay trở về, vừa đeo dép lên thì cô lập tức đi ra cửa.
75 "Xong!" Cẩn thận kiểm tra lại một lần, Lạc Tiểu Thiến cười đóng khóa vali lại, đột nhiên lại nghĩ đến một vật, "Á, quên, còn ô nữa!"
Phía sau, không có thanh âm gì cả.
76 Không đi!
Tuyệt đối không thể để anh lưu lại được!
Trong lòng Lạc Tiểu Thiến quyết tâm, ngay lập tức nở một nụ cười thật tươi rồi ôm cánh tay Lãnh Tử Mặc, "Lần này đi Paris nhất định là bàn bạc chuyện hợp tác với tiên sinh Anderson, việc hệ trọng như vậy, không thể chậm trễ, sao có thể không đi chứ.
77 Cô vừa liếc mắt nhìn thì thấy Lãnh Tử Mặc nhíu mày, "Không hôn tạm biệt à?"
Con sói háo sắc!
Còn muốn hôn tạm biệt nữa à !
Bũi môi một cái, Lạc Tiểu Thiến quay lại, nở một nụ cười quyến rũ, đầu cứng ngắc tiến tới, đỡ lấy bả vai anh, kiễng chân lên, hôn lên môi anh.
78 Một lần nữa cửa thang máy đã được đóng lại, lần này, cô ngoan ngoãn, nhìn con số đi xuống được hiện lên trên bảng báo của thang máy, ngay lập tức cô vui vẻ đến mức nhảy lên tại chỗ.
79 Bỏ lại mệnh lệnh đó, ánh mắt anh thâm trầm nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự mù mịt cùng với sự tức giận.
Anh mới rời đi có mấy phút, mà cô đã có chuyện rồi.
80 Tất cả học viên đều cúi đầu chào cô, mấy ngày tiếp xúc với nhau, mọi người đều nhìn ra, tuy tình tính cô có chút lạnh, tính khí cũng không tốt lắm, kỳ thật trong nội tâm không phải là một người lạnh lùng, chỉ là hơi nghiêm khắc thôi.