41 Không dám chậm trễ, Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng lấy điện thoại từ ba lô ra, muốn gọi cho Lãnh Tử Mặc lần nữa.
Soạt!
Cốc nước trái cây trong tay Hứa Hạ đột nhiên nghiêng, nước trái cây từ trong ly đổ ra, nháy mắt làm ướt hết người Lạc Tiểu Thiến, điện thoại của cô lại càng không may mắn tránh khỏi.
42 “Cô đền, tốt thôi”. Thẩm Tâm Di hừ lạnh, “Cái này hiệu Chanel, T-shirt là ba tôi từ Pháp mang về, vừa mới ra thị trường, hôm này là lần đầu tiên mặc, hơn một ngàn đồng Euro, tương đương hơn một vạn nhân dân tệ, tôi trừ đi phần hao mòn cho cô, một vạn thôi!”
“Chỉ một cái áo T-shirt mà một vạn đồng, cô ăn cướp đấy à!” Hứa Hạ mắng lại muốn xông lên.
43 “Mình biết!” Lạc Tiểu Thiến cúi người ngồi trên mặt đất, “Trước kia, là mình quá ngốc!”
Đem thẻ vàng cất vào ví tiền, Hứa Hạ cũng ngồi bên cạnh cô, quan tâm nắm cánh tay, “Tiểu Thiến, cậu nói với mình, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì!” Lạc Tiểu Thiến lắc lắc ví tiền, “Hiện tại, mình cũng có tiền, cậu muốn mua gì, muốn ăn gì, đêm nay, mình mời, chúng ta là khách hàng thượng đế giàu có, mua hàng hiệu, cậu chẳng phải vẫn thích chiếc túi hiệu Hermes gì đó sao, cậu cứ xem thoải mái, mình mua cho ba chiếc, một cái trắng một cái đen một cái vàng, sau đó chúng ta đi ăn món Tây, đến nhà hàng Pháp nổi tiếng, ăn một con tôm hùm châu Úc, mỗi người hai con, ăn một con, một con bỏ cho chó hoang ăn……”
“Tiểu Thiến, cậu điên sao!” Hứa Hạ lo lắng nắm cánh tay cô.
44 Trên bàn, điện thoại nội bộ vang lên, anh nâng tay ấn nút loa ngoài.
“8 giờ tối này, ngài có buổi dùng cơm với Anderson tiên sinh, tôi đã phân phó tài xế chờ dưới lầu.
45 Hơi thở nam tính cường thế xông tới.
Ngửi trong không khí, trên người anh đặc biệt có hương thơm giống như socola, Lạc Tiểu Thiến lập tức căng thẳng, tim cũng đập nhanh hơn mấy phần.
46 Lạc Tiểu Thiến không có quyền lựa chọn, đứng dậy đi lấy ba lô, cô đưa tay lau đi dấu vết trên môi anh để lại.
“Không được lau!”
Biến thái, bá đạo!
Tức giận mắng trong lòng, Lạc Tiểu Thiến xách ba lô đi vào phòng thay đồ.
47 Thân là người đứng đầu tối cao trong giới giải trí, Lãnh Tử Mặc đã quen với những chuyện như thế này.
Lạc Tiểu Thiến cũng không có phòng bị, dưới tác dụng của quán tính, thân thể cô bị va đập mạnh.
48 Chỉ là hình phản chiếu, cô thấy anh, anh đương nhiên cũng nhìn thấy cô.
Giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì bị bắt quả tang, Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng nghiêm mặt, thu hồi ánh mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, tầm mắt không dàm nghiêng lệch nửa điểm.
49 Công ty Ma Cao chính là công ty về điện ảnh nổi tiếng của Hollywood, hàng năm đều sản xuất ra những bộ phim lớn, Lãnh Tử Mặc muốn cùng bọn họ hợp tác làm phim, quả đúng là lực chọn chuẩn xác nhất.
50 Bước chân của cô vừa mới bước gần ra ngoài cửa, phía sau đã truyền tới thanh âm thở gấp thâm tình của đôi nam nữ.
“Thật tuyệt, kì thật anh…. anh đã muốn em từ lâu!”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, động tác của Lạc Tiểu Thiến cứng đờ, chân đang bước ra lại đưa về chỗ cũ, cô đột nhiên quay mặt, nhìn người phía sau.
51 “Yên tâm đi, anh sẽ!” Lục Hạo cười đến vô cùng ôn nhu.
Đàm Tinh Tinh xoay người rời đi, Lạc Tiểu Thiến từ trên mặt đất đứng lên, xoay người muốn đi.
52 “Anh đó……vừa rồi gọi quá nhiều món, hai người chúng ta làm sao ăn hết, thật là lãng phí!”
“Anh chỉ nghe nói đồ ăn ở đây rất ngon, muốn em nếm thử qua, như thế nào, hương vị rất được chứ?”
“Quả thật là ngon!”
“Vậy lần sau chúng ta lại tới!”
“Được nha, nhưng mà….
53 Cho dù thế nào, cô không thể thua trước tên đàn ông kia!
“Tôi…” Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, môi của Lãnh Tử Mặc đã bá đạo chụp tới.
Đây là một nụ hôn vô cùng ngang ngược, anh không hề khách khi dây dưa cái lưỡi của cô, dùng lực mút vào, khiến lưỡi cô phát đau, làn môi càng bị anh gặm cắn trở nên tê dại.
54 Cô rất tự nhiên cho rằng Lạc Tiểu Thiến là loại người vì tiền mà bán mình, là một người phụ nữ phóng đãng, trong lòng vốn có sự đồng cảm giờ hầu như không còn.
55 Đáng chết, cô dám không nghe lời anh nói.
Đã nói không được nhắc đến, cô vẫn còn muốn nói ra tên hắn.
Nhíu mày nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, trong lòng Lãnh Tử Mặc càng tức giận, kéo cô lại chỗ mình, bá đạo chặn lên môi cô, đem những lời khóc mắng của cô ngăn lại trong cổ.
56 Trong khoang sau, chỉ còn lại đôi nam nữ đang dây dưa một chỗ.
……. .
………
Hồi lâu sau, tất cả đều trở lại yên ắng.
Nhìn Lạc Tiểu Thiến tựa trên ngực mình đang ngủ, Lãnh Tử Mặc cẩn thân nâng tay, vén đi mấy lọn tóc phất phơ trên mặt cô.
57 “Là em!” Lãnh Tử Mặc nói.
“Cái gì?” Lạc Tiểu Thiến ngẩn ra.
Nhìn cô đỏ mặt đến tận tai, anh nhẹ mở miệng, “Là em thoát y phục của tôi. ”
Cô?!
Lạc Tiểu Thiến cứng đờ cả người.
58 Nhận thấy không biết từ lúc nào tay cô đã vòng lên trên cổ anh, Lạc Tiểu Thiến vội rút tay về.
“Tôi đi giúp anh chuẩn bị y phục!”
Từ trong lòng anht chui ra, cô nhanh chóng nhặt chăn lên bọc lấy thân thể, hướng tủ quần áo đi đến.
59 Lãnh Tử Mặc nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bếp, cửa mở ra, thân ảnh của cô lập tức hiện ra trong tầm mắt của anh.
Cô mặc chiếc áo rộng thùng thình của anh, vạt áo buộc eo lại hiện ra đường cong, mái tóc dài tùy ý dùng một cây đũa búi trên đỉnh đầu, lộ ra chiếc cổ trắng thon dài, thấp thoáng sau cổ áo là những dấu hôn nở rộ.
60 Đem miếng trứng cuối cùng nuốt xuống, Lãnh Tử Mặc cầm lên cốc sữa, ánh mắt xẹt qua cái đĩa không của mình rồi dừng lại trên mặt Lạc Tiểu Thiến ngồi đối diện.