121 “Tự luyến cuồng, ai muốn ôm anh chứ!”
“Vậy hiện tại em đang làm cái gì?” Hắn hỏi lại.
Lạc Tiểu Thiến cúi mặt xuống nhìn, đập vào mắt là lồng ngực hắn, vừa rồi chỉ lo cướp bản thảo, cô hoàn toàn không chú ý đến việc cô gần như đã dán chặt vào lồng ngực hắn, mà nhất là bàn tay đáng chết của cô lúc này còn vòng ngang hông hắn.
122 Hôm nay, cuộc thi “Thần tượng Hoa Hạ” ở khu vực Bắc Kinh chính thức bước vào bán kết.
Mãi đến tận lúc này, thông tin về ban giám khảo của EM vẫn được giữ kín không lộ ra ngoài dù chỉ một chút, khác hẳn những chương trình tuyển chọn khác thường cố ý để lộ một vài thông tin, cuộc thi này được giữ bí mật hoàn toàn, kể cả kế hoạch diễn tập cũng không hề được bật mí.
123 Thay đổi trang phục khiêu vũ xong, Lạc Tiểu Tiến trở lại ngồi trước gương chờ trang điểm, Hứa Hạ ở bên cạnh liền sán tới: “Tiểu Thiến, lúc hát cậu sẽ mặc cái gì?”
Lạc Tiểu Thiến xoay mặt, hơi mơ hồ: “Không phải có trang phục biểu diễn sao?”
“Nhưng trang phục khi biểu diễn bài hát phải cho chính mình chuẩn bị mà?” Hứa Hạ trắng mắt, “Đừng nói với tớ là cậu căn bản không hề chuẩn bị nhé!”
Mặt Lạc Tiểu Thiến nghệt ra, cô thật sự đã quên mất chuyện này.
124 Mãi đến giờ ăn trưa, Lạc Tiểu Thiến và Hứa Hạ vẫn chưa quay về.
“Ăn cơm!”
Nhân viên công tác hô lớn gọi mọi người đi ăn cơm, Thẩm Tâm Di thấy mọi người đều ra ngoài lấy hộp cơm, cô ta chỉ ngồi yên tại chỗ không di chuyển.
125 Hai người nhận hộp cơm mang về phòng hóa trang ăn, Hứa Hạ chú ý thấy trên bàn của Lạc Tiểu Thiến có đặt một cái hộp, nghi ngờ sán tới, “Ủa, đây là cái gì vậy?”
“Hình như là chuyển phát nhanh của ai đó,” Lạc Tiểu Thiến quét mắt nhìn quanh tìm kiếm hóa đơn chuyển phát nhanh, thấy đề tên mình thì cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, “Lạc Tiểu Thiến, là gửi cho tớ sao, không biết là ai gửi nhỉ!”
“Ồ?” Hứa Hạ lập tức đặt hộp cơm xuống, tò mò sán tới, “Tớ đoán, nhất định là người hâm mộ của cậu, nào, đê tớ xem giúp cậu xem là có đồ tốt gì nào!”
Cô cười mở nặp hộp ra, thấy bộ lễ phục bên trong, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó liền chú ý đến nước trái cây chưa khô trên đó, sự kinh hỉ trên mặt lập tức biến thành tức giận, đột nhiên lôi bộ lễ phục trong hộp ra, cô rống lớn.
126 Trên khán đài, khán giả may mắn được rút thăm để vào trong hiện trường lập tức hô to.
“Nói thật, ngay cả tôi cũng rất mong đợi!” Hàn Tuấn đứng bên cạnh cũng cười lên: “Bởi vì ngay cả tôi cũng không biết người sẽ xuất hiện tiếp theo đây là ai, bây giờ, xin mời vị giám khảo đầu tiên của chúng ta!”
Tiếng vỗ tay vang lên.
127 Lạc Tiểu Thiến vốn đang căng thẳng, giờ lại càng thêm lo lắng hơn.
Sự hà khắc của người này cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, hắn đã từng nói sẽ không bật đèn xanh cho cô thì chắc chắn sẽ nói được làm được.
128 Giọng nói của Lãnh Tử Mạc rất bình tĩnh, biểu hiện mình tuyệt đối khách quan.
Trong công việc, hắn chính là người như vậy.
Đối với âm nhạc, hắn chính là người hà khắc như thế.
129 Mọi ánh mắt đều tập trung trên người Lạc Tiểu Thiến, Lãnh Tử Mặc cũng không ngoại lệ.
Cho dù đã quá quen thuộc với cô, nhưng khi nhìn cô dưới ánh đèn, con ngươi đen như mực của hắn vẫn không che dấu hết được sự kinh diễm.
130 Mọi thứ đều rất thuận lợi.
Nhưng khi Lạc Tiểu Thiến đàn đến hợp âm cuối cùng, ngón tay cô cũng đã chuyển đến phần cuối đàn dương cầm, ngón tay cô nhấn xuống, lưỡi dao sắc bén giữa hai phím đàn cũng lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
131 “Em nói cái gì?” Lãnh Tử Mặc trầm giọng hỏi.
“Em…” Lạc Tiểu Thiến mấp máy môi, “Em còn chưa được chấm điểm!”
Đã trả giá bằng nhiều nỗ lực như thế, thậm chí bị thương cô cũng đã kiên trì hoàn thành, thời điểm này, cô không thể rời khỏi sân khấu được.
132 “Tôi rất xúc động, nói thật ra thì bây giờ có rất ít bài hát có thể khiến tôi cảm động đến mức muốn rơi lệ!”
Ánh mắt Á Nam dừng trên người Lạc Tiểu Thiến: “Trước khi thấy cô ấy, tôi đã nghe không ít chuyện về cô bé này, thậm chí thứ cho tôi nói thẳng, tôi còn không hề xem trọng cô ấy! Nhưng mà hôm nay khi tôi nghe cô ấy hát “Ánh trăng bạc” tôi đã cảm nhận được cô ấy tốn rất nhiều tâm huyết khi sửa đổi lời hát, giữ lại dự bi thương kích thích người nghe, lại thêm vào dũng khí và quyết tâm mà trước đây không có.
133 Lạc Tiểu Thiến nhìn Lãnh Tử Mặc, im lặng không lên tiếng.
Nếu đã tin cô thì chẳng cần giải thích, người ta đã chẳng tin thì giải thích cũng có ích gì đâu?
Cố gắng khống chế tình cảm của mình, cô vô thức nắm chặt bàn tay bị thương, không biết do cô dùng sức quá mạnh hay là ngón tay liền tim mà giờ đây trái tim cô dường như cũng vô cùng đau đớn.
134 “Vậy thì cô muốn biểu diễn cái gì?” Hàn Tuấn hỏi.
“Vừa rồi đã hát, đã nhảy, lúc này tôi muốn biểu diễn nhạc cụ!” Thẩm Tâm Di nói.
“Biểu diễn nhạc cụ gì vậy?”
“Tôi muốn biểu diễn ‘Lương Chúc’ bằng đàn violin!”
“Vậy còn Lạc Tiểu Thiến thì sao?” Lần này, đổi sang Âu Dương Tình hỏi Lạc Tiểu Thiến.
135 “Không có điều gì có thể ngăn cản bạn hướng về tự do, kiếp sống ngựa thần lướt gió tung mây, trái tim bạn không vấn vương điều gì.
Trải qua năm tháng u ám, đã từng bàng hoàng, khi bạn cúi đầu, chớp mắt, mới phát hiện ra đường ở dưới chân.
136
137
138
139
140
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Ngôn Tình, Nữ Cường
Số chương: 28
Thể loại: Dị Giới, Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 50