501 Đau lòng muốn chết, càng không muốn thấy Huyền Lăng Thương phát sinh hiểu lầm chính mình, mà thương tâm. Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức tiến lên, lo lắng giải thích.
502 Thấy Đồng Nhạc Nhạc giống như mất đi linh hồn của mình, mặt mày ngây ra tuyệt vọng đứng ở nơi đó, tiểu thái giám mang theo hộp đựng thức ăn đi tới lập tức mở miệng nói.
503 Nữ nhân có dung mạo rất đẹp!Làn da tựa như mỡ đông, đôi má hồng hào, lông mày lá liễu, làn môi chúm chím tao nhã, môi hồng mềm mại. Lại thêm một chiếc váy dài lụa mỏng màu phớt tím , càng tôn lên vẻ đẹp như hoa như ngọc của nữ nhân, đẹp đến phảng phất như Hoa tiên tử lạc xuống phàm trần.
504 Lại thấy, cùng với lời nam nhân đã nói như vậy, hai tên thị vệ liền vội vã đi tới chỗ nàng. Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời, liền lập tức tiến lên, hai tay duỗi ra, tính toán kéo ống tay áo nam nhân.
505 '"ầm" một tiếng, phảng phất Ngũ Lôi giáng xuống đầu, Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn kinh ngạc. Ở trong đầu, càng là chỉ chốc lát đã trống rỗng. Đôi mắt trợn tròn, trên gương mặt tái nhợt, đều là không dám tin.
506 Đồng Nhạc Nhạc đau lòng không thôi, lại thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâu Vô Tâm tràn đầy lo lắng, trong lòng biết Lâu Vô Tâm lo lắng cho mình. Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là thở dài một hơi, mới lần lượt kể lại chuyện đã xảy ra trước đây.
507 Đồng Nhạc Nhạc mở miệng vừa nói, ở trong đầu, càng là không khỏi nhớ lại những lời ngày đó Huyền Lăng Thương đã nói với chính mình. Trong lòng, càng là vừa lòng đẹp ý.
508 Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, túm lấy bả vai Lâu Vô Tâm, liền không ngừng loạng choạng. Sức lực lớn, làm đôi tay Lâu Vô Tâm bị bóp đau đớn, mà nàng vẫn không biết.
509 Nàng là cô nhi, trong lòng biết không có thân nhân, bị thân nhân vứt bỏ thật cô độc khó chịu. Nàng không muốn con của mình, cũng giống nàng phải trải qua như vậy.
510 Đối với tâm tư của Lâu Vô Tâm, Đồng Nhạc Nhạc không phải không biết. Giờ phút này, lại nghe Vô Tâm nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng, như có ngàn vạn đao khoét.
511 Lâu Vô Tâm mở miệng, mày liễu cau lại, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, đầy thêm ngưng trọng cùng lo lắng. Nghe được lời nói của Lâu Vô Tâm, lại thấy ánh mắt đầy ngưng trọng lo lắng kia của Lâu Vô Tâm, Đồng Nhạc Nhạc cũng chỉ nhếch miệng cười một tiếng.
512 Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lo lắng, cảm thấy trái tim lúc này như treo trên cao. Mặc dù, Huyền Lăng Thương khiến cho lòng của nàng hoàn toàn bị tổn thương, nhưng nàng vẫn nghĩ rằng, sau này, chỉ cần không chú ý đến Huyền Lăng Thương là được rồi.
513 Đối mặt với biến cố như vậy, Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn sợ hãi. Chỉ thấy trước mắt, đánh nhau kịch liệt, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông, bao phủ khắp Trùng Dương điện.
514 "Tử Kiều, ngươi làm sao vậy! ?"Nam nhân mở miệng, ở trong giọng nói, đều không che dấu chút nào lo lắng. "Bụng của ta, bụng của ta đau quá. . . "Cảm giác được bụng chính mình càng ngày càng đau, Đồng Nhạc Nhạc cau đôi mày lại, tràn đầy lo lắng và bối rối.
515 Một cảm giác mãnh liệt ập tới làm trái tim Đồng Nhạc Nhạc trong nháy mắt như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực ,đại não trong chốc lát ngưng trệ cái gì cũng không nghĩ tớiChỉ có thể trợn trừng mắt nhìn hết tất cả đều nàyCả thế giới trong giờ khắc này như đình chỉ lại.
516 Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác đầu tiên là nhẹ nhàng thở dài một hơi, trên gương mặt tuấn tú kia,bởi vì mấy ngày liên tiếp vất vả thương tâm, đã sớm có vài phần tiều tụy và đau thương.
517 Cùng với việc nữ nhân điên cuồng cười to, lao ra khỏi căn phòng hai người đang đứng, Huyền Lăng Thương lúc này kinh ngạc tới mức đứng hình ngay tại chỗ không phản ứng được gì.
518 "Hoàng thượng, hay là chúng ta suy nghĩ một biện pháp khác đi! ? Không nhất định phải đi Thiên Tuyệt Sơn ! ?" Lam Vũ mở miệng. Dù sao, bình thường Tử Dạ không thích nói chuyện, mỗi lần nói chuyện nhất định có đạo lý của hắn.
519 Đối với sự cảm động của Lam Vũ , Tử Dạ chỉ nhẹ liếc hắn một cái liền xoay người tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơiNgày mai bọn họ còn phải đi lên Thiên Tuyết Sơn nên muốn nghỉ ngơi thật tốt ,nhìn thấy Tử Dạ không nói lời nào Lam Vũ chỉ chu môi lập tức đi tìm thức ăn.
520 Hôm sau, tất cả mọi người nghỉ ngơi một buổi tối. Vào lúc bình minh , tất cả mọi người đều dậy thật sớm để chuẩn bị sẵn sàng tiếp tục xuất phát thì một thị vệ hình như phát hiện cái gì đó và lập tức vội vã bẩm báo “ Khởi bẩm Hoàng Thượng: thuộc hạ phát hiện bên kia có những dấu chân nhỏ nhắn xinh xắn, hẳn là của người khác lưu lại!”.