661 Những cô gái chốn lầu xanh đã từng quấn với Diệp Phi giận dữ nhìn gã, trong đầu oán hận cô dâu tại sao lại không phải là mình. Bên ngoài tạp âm lẫn lộn, khiến cho không khí bên trong giáo đường càng trở nên yên ắng hơn nữa.
662 - Hoắc Vô Tuý, cho dù sinh ly bệnh tử, nghèo khó hay giàu có, con đều nguyện ở bên Diệp Phi chứ? Cha xứ khẽ gật đầu, lại vẻ măt hiền từ nhìn cô dâu. Hoắc Vô Tuý khẽ hé miệng, ngần ngừ nói: - Con… - Không đồng ý.
663 Ánh mắt của Diệp Độc Tuý hướng về phía Sở Thiên, chậm rãi nói: - Sở Thiên, rốt cuộc mày muốn gì? Sở Thiên không né tránh ánh mắt của hắn ta thản nhiên nói: - Sự việc rất rõ ràng.
664 Sở Thiên cũng không ngăn lại, Hoắc Vô Túy liền cầm súng đứng sau ca nô bắn. Tiếng súng vang lên, viên đạn không biết bắn đi nơi nào, nhưng Hoắc Vô Túy lại ngã ngửa người ra sau, thiếu chút nữa là rơi xuống biển, Sở Thiên giơ tay đoạt được súng, còn quát: - Đừng gây thêm phiền phức, bằng không vứt em xuống biển cho xem! Hoắc Vô Túy lập tức không dám làm càn.
665 Trong nháy mắt cánh cửa đổ ập xuống, một người đàn ông trung niên béo ú phá cửa mà vào. Thân mình như quả bóng cao su lăn trên mặt đất, dư quang bắn phá vào thân thể Sở Thiên, cơ thể dày rộng thì lại quay đầu, giống như ô quy chống bốn vó lên trời quay mắt về phía Sở Thiên.
666 Đường Vinh chắp tay sau lưng đi ra ngoài. Nhưng khi gần ra cửa thì bất chợt ngừng lại, quay đầu nói: - Tuy nhiên, vì lý do an toàn, vẫn cần cậu âm thầm bảo hộ Thiên Ngạo và Đường chủ Phương, cho dù tấn công Trịnh Châu lại toàn quân bị diệt, cũng không thể để bọn họ có bất kỳ sơ xuất nào! Hiểu chứ! Liệt Dực không biểu lộ gì, chậm rãi đáp lại: - Được! Thủ đô, hoa viên Tiềm Long.
667 Khách sạn Phong Vân, bất kể ra sao đều phải bảo vệ, nếu không biết ăn nói thế nào với Quang Tử và Thiếu soái? Khi định cầm điện thoại gọi cho Quang Tử, bên ngoài truyền đến những âm thanh pha tạp, rất lớn, sau lại có tiếng giết dồn dập vọng vào.
668 Nghĩ vậy, anh ta tấn công càng thêm hung mãnh. Đường Thiên Ngạo sắp không đỡ được rồi, bởi vì sở trường của gã là ám khí, sở dĩ xách đao cùng Đỗ Kiếm Minh chém giết, là muốn giành chiến thắng trước mặt mọi người, giành lại chút tôn nghiêm của thiếu gia Đường Môn, lại không ngờ Đỗ Kiếm Minh quá rắn.
669 Sở Thiên sững sờ, cười đến đau cả bụng. Cười xong, Sở Thiên thản nhiên nói: - Tôi biết anh Quang sẽ xảy ra truyện, nhưng không ngờ lại là tội danh này, thú vị thật, chỉ là cục cảnh sát chẳng lẽ không biết anh ta là Quang Tử sao? Bình thường hai bên vẫn giao thiệp tốt với nhau sao? Thế mà cũng muốn bắt anh ta vào tù? Phàm Gian cũng cười khổ, nhẹ nhàng thở dài nói: - Là có người khiêu khích trước! Sở Thiên lắc đầu, hắn đã đoán được bản chất rồi, bình tĩnh nói: - Đúng là có người khiêu khích trước, nhưng mục đích không phải là đối phó anh Quang, mà là tôi, chắc chắn đây là âm mưa quỷ kế của Đường Môn, bọn chúng không muốn tôi ngồi chỉ huy ở thủ đô, cho nên muốn thông qua việc bắt Quang Tử, mục đích là dẫn tôi rời thủ đô tới Trịnh Châu để sát hại.
670 Sở Thiên vừa nói dứt lời, Tô Dung Dung nghe thấy liền há hốc mồm. Tuy cô có đủ tài trí, nhưng những thứ đó không lên mặt báo được hoặc là không có kinh nghiệm, vì thế Sở Thiên nói nhẹ nhàng dễ nghe, nhưng vẫn có cảm giác như truyện nghìn lẻ một đêm, Tô lão gia nở một nụ cười hiền lành khẽ nói: - Sở Thiên, tiết của ta cháu giảng nhé.
671 Sở Thiên nhìn khuôn mặt thô thiển của Bành Cao Phong thản nhiên nói: - Thư ký Bành mời nói. Bành Cao Phòng ho một tiếng lấy giọng: - Lãnh đạo sợ 4 thứ: tiền tham ô bị cướp, viagra vô tác dụng, chỗ dựa sắp đến tuổi, trên đường cảnh sát hú còi ầm ĩ.
672 Nhìn những quân địch có chút khí phách, Sở Thiên giơ tay ngăn anh em Soái Quân xông lên. Mở cửa xe, gió mưa âm ầm, Sở Thiên giương chiếc ô dập dìu trong gió mưa, nhìn hai tên sát thủ nói: - Không ngờ Đường Môn lại dám có dũng khí đến giết hại tao, thế thì lấy đầu bọn chúng để tế lễ anh em đã mất, đưa đao cho tôi.
673 Vẻ mặt đầy căm uất, Trương Đông Bình gào lên: - Thiếu soái, báo thù cho Đường chủ Đỗ, bọn Đường Môn không chủ vây giết anh ấy, mà còn đem thi thể của anh ấy cùng mấy anh em khác đi đốt, sau đó lại bắt anh Đường chủ Quang vào tù, tất cả các anh em đều đã sẵn sàng, Thiếu soái, dẫn chúng tôi xuất chiến đi, Đông Bình nguyện làm tử sĩ tiên phong! Sở Thiên đưa tay đỡ hắn dậy, khẽ thở dài nói: - Yên tâm, nợ máu vẫn còn, tôi nhất định sẽ biến Trịnh Châu thành nấm mồ thứ hai của bang chúng Đường Môn, có điều nhiệm vụ cấp bách trước mắt là phải cứu thoát Quang Tử, ai biết được bọn Đường Môn sẽ giở trò gì? Đông Bình, đã tìm được nhà của Cục trưởng cảnh sát chưa? Đông Bình gật đầu, đáp: - Cái tên Cục trưởng cảnh sát này gọi là Uông Tài, là một tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ, ngày thường nhận của chúng ta không ít lợi lộc, hiện giờ nhìn thấy Đường Môn chiếm ưu thế, vậy là liền quay ra đối phó với chúng ta, mấy người chúng tôi đi cầu xin gã thả người, gã nói phải giải quyết theo việc công, bao nhiêu tiền cũng không được.
674 Dưới sự thuật lại đứt quãng của vợ, Uông Tài đại khái đã hiểu rõ chân tướng sự việc. Có mấy tên giả người thu phí gas lừa bọn họ mở cửa, rồi trói vợ con gã lại, còn đe doạ vợ hắn phải nói mật mã két bảo hiểm ra, sau đó liền vơ vét hết sạch đồ đạc đáng giá, bọn chúng hành động rất nhanh, từ đầu đến cuối chưa mất mười lăm phút đã xong xuôi bỏ chạy.
675 Tay cầm dao của chàng trai Việt Nam giấu sau lưng, khóe miệng khẽ nhếch lên cười khinh khỉnh, nói một cách úp mở: - Tao biết! Chúng mày chẳng phải là lũ chó má gì đấy của Đường Môn sao? Tiểu Đầu Mục sắc mặt biến đổi, tức giận nói: - Mẹ nó chứ, mày đúng là muốn chết, hôm nay ông đây không băm thây mày ra thì không xong, bằng không.
676 Phương Tuấn ánh mắt sáng như đuốc, đem theo cái nhìn sâu xa. - Tôi vốn dĩ cho rằng không liên quan đến hắn, nhưng cả tối nay mọi hành động đều như nước chảy mấy trôi, phòng thủ nghiêm ngặt, hoàn toàn là phong cách làm việc của Sở Thiên gọn gàng mà linh hoạt, làm bộ có đoàn khảo sát Đông Nam Á tập kích các bãi, còn phái người phục kích đội xe cứu trợ, kế hoạch như vậy, ngoài Sở Thiên ra còn có ai có thể làm ra nữa? Nghe Phương Tuấn ca ngợi Sở Thiên như vậy, Đường Thiên Ngạo có chút không tán thành, vuốt pháo nổ mi ni trong tay áo, tràn đầy lo lắng nói: - Sở Thiên cũng chỉ là biết chút âm mưu quỷ kế, đợi thời điểm tôi cùng hắn đấu trực tiếp với nhau, tôi sẽ tất yếu chém đứt đầu hắn, đem hắn đến rửa nhục mối thù hận lớn của Đường Môn Hoắc Gia.
677 Những bang chúng kia bị ép bất đắc dĩ nhặt bánh màn thầu lên. Nhưng nhìn chiếc bánh biến sắc cảm giác ghê tởm, càng không thể đưa vào miệng ăn, cho nên bất luận các ông lớn ép bức dụ dỗ thế nào, vẫn không có người nào đồng ý ăn, mỗi người đều vẻ mặt đau khổ mặc kệ các lão đại quở trách.
678 Sở Thiên đút nửa quả trứng vào miệng, trịnh trọng gật đầu. Trên mặt Bành Cao Phong thoáng hiện vẻ vui sướng, lập tức lấy lại bình tĩnh. Người phục vụ đang nhìn về phía Bành Cao Phong và Sở Thiên từ xa, thấy bọn họ đang lẩm bẩm ở góc, liền không chịu được mà nói với đầu bếp: - Ông Vương, theo kinh nghiệm của ông, ông cảm thấy tiểu tử kia là người như nào? Tuổi còn trẻ vậy mà khiến cho Bí thư nhìn với cặp mắt khác xưa, lại còn tụ tập ở đó thảo luận cái gì, thật sự là người không đơn giản.
679 12 giờ trưa, Sở Thiên nhìn thấy Quang Tử, tên tiểu tử này mặc dù có chút tang thương nghèo túng, nhưng tổng thể tinh thân vẫn là tốt. Sau khi nhìn Sở Thiên, Quang Tử gượng cười, thở dài nói: - Tam đệ, lăn lội trong xã hội đen sẽ thành như tôi đây.
680 Tiểu đầu mục Đường Môn tuyệt vọng quay đầu lại nhìn mấy lần, thân thể chậm chãi mềm nhũn rơi xuống đất. Lúc này đại đầu mục Đường Môn nhìn thấy quần áo phía bụng gã đã bị máu tươi nhuộm đỏ, khách khác trong đại sảnh nhìn thấy thế đều thét lên chói tai chạy tứ phía trốn, đại đầu mục Đường Môn vội móc súng ra, dẫn mười mấy thủ hạ xông vào.
Thể loại: Đam Mỹ, Khoa Huyễn
Số chương: 5
Thể loại: Dị Năng, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn
Số chương: 50
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Tiên Hiệp
Số chương: 50
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Khoa Huyễn, Nữ Phụ
Số chương: 50