641 Giữa trưa ngày thứ hai, tại khách sạn Giả Nhật. Vẫn là căn phòng bao xa hoa tối hôm qua. Vẫn là sơn hào mỹ vị và rượu ngon, Nhưng người trong bữa tiệc lại không giống nhau, cha con Lý Đại Điêu, Trương Vinh Quý cùng với Sở Thiên.
642 Sở Thiên cũng suy xét đến vấn đề này, ánh mắt nhìn bản đồ vài lần, chậm rãi nói: - Chỉ có cách hai bút cùng vẽ thôi! Tìm người tiếp cận Vương mặt rỗ, nói cho gã biết chúng ta muốn mua vũ khí đạn dược! Mua rất nhiều vũ khí đạn dược! Nói cho bọn hắn biết.
643 Người trung gian nhìn xung quanh, hạ giọng nói: - Thiếu Soái là người một nhà, cho nên cũng không dấu diếm nói cho cậu biết. Bên trái là khu cài mìn, tuy Vương mặt rỗ chưa từng nói cho tôi biết.
644 Lúc này, hai gã đại hán đóng cửa lớn lại, âm thanh trong và ngoài biệt thhự được cách âm tương đối tốt. Sau khi đóng cửa, hai gã đại hán lại mang hai con rối hình người làm bằng bông chuyên dùng cho người mua thử súng ra đặt ở góc đại sảnh.
645 Phong Vô Tình chăm chú nhìn tường bao, mắt lóe ra hung quanh như sói đói rình mồi. Trong bóng đêm, tất cả không có ai động đậy, lặng yên như pho tượng, bọn họ đang chở mệnh lệnh của Sở Thiên.
646 - Không hay rồi, có địch tập kích! - Mau tới hỗ trợ, ở đây cũng có rất nhiều anh em bị giết! - Ngưu ca, Ngưu ca, có kẻ xông vào giết anh em mình! Nhiếp Vô Danh móc ra một khẩu súng ngắn, ra lệnh: - Chuẩn bị chiến đấu! Anh em Soái quân gật đầu, toàn bộ chuẩn bị súng đạn tốt nhất tiếp đón kẻ địch, mà Nhiếp Vô Danh di chuyển cực nhanh tới trước cửa buồng trong, cười nhạt vài tiếng tựu giơ súng bắn, tiếng súng vang lên “Pằng, pằng, pằng” Cánh cửa cách âm khá tốt bị bắn thành cái sàng, lập tức bên trong một người đàn ông trung niên cầm theo cái quần nhảy ra, khẩn trương quát hỏi: - Có chuyện gì? Nhiếp Vô Danh nhàn nhạt trả lời: - Không có việc gì! Âm thanh hạ xuống, đạn bắn xuyên qua người! Người đàn ông rơi quần xuống đất, nháy mắt mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập.
647 Sau khi giải quyết đám người Vương mặt rỗ, anh em Soái quân lục soát kỹ càng sơn trang Long Tuyền, kết quả ở dưới tầng ngầm phát hiện một kho đạn dược nhỏ.
648 Liệt Dực nhẹ nhàng thở dài, thản nhiên nói: - Không phải! Tôi tới tìm cậu để nhờ giúp! Sở Thiên càng thêm kỳ quái, Soái quân và Đường Môn không đội trời chung, hắn không ngờ anh ta tới tìm mình xin giúp đỡ? Tuy rằng cảm thấy buồn cười, nhưng Sở Thiên không chút thay đổi, bình tĩnh trả lời: - Hả? Muốn tôi giúp? Đường Môn tiền nhiều thế lớn, còn có chuyện không làm được? Huống chi anh là đao khách của Đường Môn.
649 Lời vừa nói xong, tất cả mọi người im lặng. Bát gia cười khổ vài tiếng, bổ sung: - Theo lý tính, bất kể Hoắc Vô Túy có kết hôn hay không, vì an toàn Sở Thiên cùng với đại cục của Soái quân, nó cũng nên tới Macao cứu người.
650 Cố chịu đau đớn, cơ trưởng lui về phía sau nửa bước. Tô tố đá chân trái ra, khiến cơ trưởng văng về ghế ngồi của mình. Không chờ anh ta dãy dụa đứng lên, khuỷu tay hung hăng thụi vào lưng, anh ta hộc máu mồm.
651 Nụ cười ở khoé môi của Sở Thiên khiến Bố Xuyên Khốc Tử có chút hồi hộp nhưng cô không hề hoảng sợ, chân trái vẫn trong thế tiến lên. Sở Thiên chịu đựng nguy hiểm bị tấn công, tiến lên nửa bước để nắm lấy mắt cá chân của cô ta, gót chân của cô ta cũng dẫm lên cánh tay của Sở Thiên.
652 Thế là vẫy tay gọi tiếp viên đến, nói thầm vào tai vài câu. Hai cô tiếp viên nhìn nhau một lát, rồi cẩn thận cầm quả bom đi khỏi. Nỗi niềm phấn khích của việc tìm thấy bom đã bị thay thế bởi lý trí, nghĩ đến việc trên tay đang cầm một thứ có thể phát nổ bất cứ lúc nào, tâm trạng lại bất ổn không yên.
653 Sở Thiên sức cùng lực kiệt không dám ở lại nữa, lê lết thân thể đầy thương tích chạy đi xa hẳn. Vừa chạy được hơn chục mét thì hắn nghe rõ mồn một tiếng bùm, bom nổ, cả mặt đất rung chuyển, theo phản xạ thông thường Sở Thiên lấy tay ôm đầu cúi rạp người xuống mặt đất.
654 Bọn Diệp Độc Tuý đều im lặng, Diệp Phi nói tiếp: - Đồng thời con có kiến nghị chúng ta nên mau chóng thu mua một số sòng bạc nhỏ, rồi treo biển hiệu bằng vàng của sòng bạc Kim Thạch, mục đích là để giữ chân những khách nước ngoài lớn.
655 - Đã vào vị trí! Nhiếp Vô Danh gật đầu, anh ta hiểu ý của Sở Thiên, cướp dâu là một việc làm đáng sỉ nhục dù ở bất cứ thời đại nào. Ảnh hưởng của nó không kém gì kiểu đào mồ mả tổ tiên của người ta lên.
656 Ban đêm thường khiến cho rất nhiều người không ngủ. Đường Hoàng ngồi trên sô pha, ánh mắt nhìn vào khoảng không: - Sở Thiên làm nổ sòng bạc Kim Thạch làm gì chứ? Lúc này Hoắc Vô Túy đang với bộ dạng uể oải, đối diện với vẻ mặt trang nghiêm của Đường Hoàng, nói: - Ngày mai cử hành hôn lễ rồi mẹ vẫn còn rầu rĩ không vui? Đến bây giờ con cũng không rõ.
657 Sáng sớm ở Macao rất yên tĩnh, nhân dịp khó có được không khí mới mẻ, hắn và Cô Kiếm tìm gian hàng ăn sáng, đây là gian hàng của một đôi vợ chồng, hai người đều là người Đông Bắc, bán chủ yếu là bánh bao và sữa đậu nành, Sở Thiên vẫy tay gọi 10 cái bánh đậu và 2 bát sữa đậu nành.
658 Cô Kiếm đưa Tiền Trung Tiền vào phòng khám vừa mới băng bó vết thương, còn ra chưởng đánh ngất xỉu bác sĩ hỏi nhiều. Cũng ném cho Tiền Trung Tiền một khẩu súng lục, lập tức lấy ra mười mấy viên đạn chờ đợi, ngã rẽ chữ T trên đường phố bị bao vây.
659 Liếc qua chân chảy máu cùng với hai cánh tay bị vặn gãy của bọn chúng, khóe miệng của Sở Thiên nhếch lên tươi cười với ý sâu sa, bình tĩnh nói: - Câu hỏi của tao từ trước đến giờ cũng chỉ hỏi một lần, cơ hội của chúng mày cũng chỉ có một lần! Hai tên sát thủ ngấc đầu lên, không đáp lại.
660 Phì Ba đột nhiên im bặt, gã tin là Sở Thiên có thể làm đc. Sở Thiên tuy không lấy mạng gã, nhưng từ trong đáy lòng gã vẫn lạnh giá vô cùng. Dám cầm súng giết người trong khách sạn Hilton, còn việc gì không dám làm nữa chứ? Gã muốn hỏi xem Sở Thiên muốn bắt cóc mình làm cái gì, nhưng lại không dám mở mồm, sợ bị cắt lưỡi.
Thể loại: Xuyên Không, Đô Thị, Ngôn Tình, Khoa Huyễn
Số chương: 50