Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đô Thị Thiếu Soái Chương 631 - 1: Thế Giới Quá Điên Cuồng

Chương trước: Chương 630: Gặp Lại Liệt Dực.



Liệt Dực nhẹ nhàng thở dài, thản nhiên nói:

- Không phải! Tôi tới tìm cậu để nhờ giúp!

Sở Thiên càng thêm kỳ quái, Soái quân và Đường Môn không đội trời chung, hắn không ngờ anh ta tới tìm mình xin giúp đỡ? Tuy rằng cảm thấy buồn cười, nhưng Sở Thiên không chút thay đổi, bình tĩnh trả lời:

- Hả? Muốn tôi giúp? Đường Môn tiền nhiều thế lớn, còn có chuyện không làm được? Huống chi anh là đao khách của Đường Môn.

Liệt Dực nở nụ cười khổ, nói ra:

- Nhờ cậu tìm giúp Tổng quản Khương đang mất tích! Ông ấy ở ngoại ô Hàng Châu nhảy lên xe lửa mà chạy, nhưng tôi tìm mấy ngày vẫn không thấy, cho nên hy vọng cậu có thể cho Soái quân tìm xem, tuy rằng hai bang trong tình trạng chiến tranh, nhưng tôi tin tưởng cậu là một người có nguyên tắc .

Nhìn ánh mắt thâm thúy của anh ta, Sở Thiên lấy khăn ra lau sạch tay, đầy thâm ý nói:

- Anh tin tưởng tôi đến vậy? Không sợ tôi tìm được người sau đó giết chết? Dù sao chết như thế nào cũng không tra được!

Liệt Dực không phản bác, khẽ thở dài:

- Nếu cậu là người như vậy, tôi đã không tới!

Đến lượt Sở Thiên cười khổ, ngẩng đầu nói:

- Anh đề cao nhân phẩm của tôi quá, xem ra không giúp anh tìm cũng không được, tuy nhiên anh cũng phải tỏ chút lòng thành, để cho tôi cam tâm tình nguyện đi tìm, nghe nói anh là đao khách trẻ tuổi nổi tiếng nhất, lần trước ở sơn trang Bạch Vân anh không xuất toàn lực, lần này thi triển một chút.

Liệt Dực hơi suy nghĩ rồi gật đầu.

Anh ta tung người lên, xuất đao cực nhanh chặt cành cây bên cạnh.

Đơn giản, linh hoạt, sắc bén! Nhưng người bên ngoài lại nhìn không ra chút môn đạo.

Liệt Dực vứt cành cây bị chém đứt cho Sở Thiên, sau đó nhẹ nhàng cúi người chào nói:

- Thiếu soái, đã làm phiền cậu!

Sở Thiên nhìn qua vết cắt trên cành cây vài lần, biến sắc.

Vết cắt thậm chí có bảy đường đao, chứng tỏ đao xuất ra trong nháy mắt kia có bảy loại biến hóa, đây là loại người cỡ nào? Lập tức quay đầu nói với người anh em kia:

- Truyền lệnh cho anh em ở Tô Châu, Hàng Châu, bảo bọn họ cần phải tìm kiếm Tổng quản Khương, sau khi tìm được phải tiếp đãi long trọng, sau đó đem ông ta giao cho Đường Môn.

Người anh em Soái quân nhận lệnh, vội rời đi.

Liệt Dực gật đầu tạ ơn, sau đó xoay người rời đi.

Sở Thiên bắt tay sau lưng, nhìn bóng lưng anh ta rời đi, trong lòng than nhẹ: Là ý trời!

Sở Thiên ở lại Thượng Hải mấy ngày, ngoại trừ bận rộn quan lớn phóng khoáng giao tiếp với các bang phái nhỏ, càng nhiểu là ở cùng Bát gia và anh em Soái quân, ngẫu nhiên rảnh rỗi liền lôi kéo Phong Vô Tình đi học lái máy bay trực thăng, đây cũng là hành động bất đắc dĩ, nếu mình không tỏ ra bận rộn, hai chị em Tiêu gia sẽ khiến mình bị mềm đi.

Phong Vô Tình vỗ máy bay trực thăng, như một giáo sư mở miệng giảng giải:

- Máy bay trực thăng chủ yếu gồm ba hệ thống chính khung máy và lực nâng, động lực, truyền lực cùng với thiết bị phụ trợ bay tổ hợp thành. Động cơ trực thăng là động cơ nhiệt, pít tông đẩy sinh ra lực thông qua hệ thống truyền lực làm cánh quay.

- Cũng có thể do bánh lái phụt khí sinh ra phản lực khu động.

Nghe toàn thuật ngữ chuyên nghiệp, đầu Sở Thiên to ra, trực tiếp kéo Phong Vô Tình lên, cười khổ nói:

- Vô Tình, nghe lý luận tri thức không bằng lái thực tế còn học nhanh hơn, trong quá trình điểu khiển anh trực tiếp dạy em là được. Em học lái máy bay, chẳng qua để tìm kiếm sự yên tĩnh a.

Phong Vô Tình thông cảm nhìn hắn, biết chị em Tiêu Gia tra tấn hắn quá độ.

Tuy Sở Thiên nói học để lấy sự yên tĩnh, nhưng Sở Thiên là một người làm việc rất triệt để, vì thế trong lúc Phong Vô Tình thao tác, Sở Thiên học tập rất nghiêm túc, lấy sự thông tuệ và tính cẩn thận của hắn. Qua nửa buổi chiểu hắn đã thông thạo hết các loại máy móc, thậm chí có thể vận hành bay lên không trung 10m.

Đang lúc Sở Thiên hứng thú bay vài vòng, khi gần nắm giữ hết nhất cổ tác khí, bất ngờ một cuộc gọi từ HongKong phá tan bầu không khí yên bình, gọi điện thoại tới không phải là đám anh Húc, mà là người Sở Thiên không bao giờ nghĩ tới, Hoắc Vô Túy, thiên kim tiểu thư Hoắc gia.

Cho nên Sở Thiên cầm nghe điện, nghe thấy giọng nói yếu ớt của Hoắc Vô Túy, giật mình, thản nhiên nói:

- Hoắc Vô Túy, sao em biết điện thoại của anh? Trong ấn tượng của anh, anh nhớ là mình không có lưu lại số điện thoại macho em, thật thần thông quảng đại nha, nói đi, em muốn thế nào!

Tâm tình Hoắc Vô Túy dường như rất xấu, nhưng nghe Sở Thiên nói thì cười lạnh, châm chọc nói:

- Bổn tiểu thư thông minh như vậy, muốn số điện thoại của anh là quá dễ? Lần đó mây mưa ở khách sạn, thừa dịp anh cực độ hưng phấn lấy điện thoại anh ra xem xét, anh lại quá mê say khoái cảm không hề phát hiện.

Sở Thiên xấu hổ mỉm cười, nói lảng sang chuyện khác:

- Hoắc Vô Túy tìm anh có việc gì? Chẳng lẽ gọi điện thoại tới để mắng thay chú em!

Hoắc Vô Túy uể oải hừ một tiếng yêu kiều, lập tức khinh miệt nói:

- Bổn tiểu thư gọi điện thoại cho anh, chỉ là muốn muốn nói cho anh biết, em bị gia tộc bức bách phải lấy chồng, gả cho Thiếu chủ sòng bài Kim Thạch Diệp Phi, chính là tên ở sơn trang Vân Đính thèm dỏ cả dãi sắc đẹp của em, hôn lễ định vào ba giờ chiều ngày mai, đồ khốn mau tới cứu em.

Trong lòng Sở Thiên khẽ nhảy lên, nghe thấy Hoắc Vô Túy sắp lập gia đình, cảm giác không thoải mái dâng lên, nhưng vẫn là miễn cưỡng cười vui nói:

- Vậy chúc mừng em rồi. Em xem xem, em là cháu gái Hoắc gia quyền quý, Diệp Phi là Thiếu chủ sòng bài Kim Thạch, hai người môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, em ngàn vạn lần không nên bỏ qua mối nhân duyên này nha.

Hoắc Vô Túy từ chối cho ý kiến cười cười, đầy thâm ý nói:

- Sở Thiên, mọi người đều biết, bổn tiểu thư là đàn bà của anh, bây giờ anh lại ở đó mà châm chọc? Chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn em, uyển chuyển hầu hạ dưới thân người đàn ông khác? Nếu em bị chà đạp, Soái quân còn mặt mũi nào mà tồn tại? Anh là thằng chồng như thế nào?

Sở Thiên thản nhiên nói:

- Em muốn anh đi cứu em chứ gì?

Lại là mấy tiếng cười khẽ, Hoắc Vô Túy ra đòn sát thủ:

- Tự mình giải quyết đi! Em nói cho anh biết, em đang mang thai, đứa nhỏ là của anh! Nếu em thực sự lấy Diệp Phi, như vậy anh vĩnh viễn đừng nghĩ tới đứa bé này, em sẽ cho nó nhận Diệp Phi làm cha, cho con của anh cả đời nhận người khác là cha!

Sở Thiên kinh ngạc thất thanh:

- Cái gì? Con của anh?

Hoắc Vô Túy không có trả lời hắn, mà là trực tiếp dập máy, Sở Thiên gọi lại, điện thoại đã tắt rồi, Sở Thiên cầm điện thoại ngây ngốc, đứng như trời trồng, cảm giác mình bị điên rồi, choáng nha! Hoắc Vô Túy thậm chí có con của mình, cuối cùng là âm mưu hay là vui đùa?

Di động rơi xuống đất, Sở Thiên nằm trên bãi cỏ, ngửa mặt lên trời.

Thế giới này, quá điên cuồng!

Nửa giờ sau, Sở Thiên xác nhận tin Hoắc Vô Túy lập gia đình từ chỗ anh Húc, bởi vì Hoắc gia đã đưa thiệp mời tới các vị tai to mặt lớn đi đến tham gia hôn lễ tại Macao, nhưng chuyện Hoắc Vô Túy mang thai lại không thể nào truy ra, tất cả các bệnh viện lớn tại Hongkong nhiều như nấm sau mưa, nhưng chẳng người nào biết cô đã kiểm tra lúc nào.

Xét thấy tình huống đặc biệt, Sở Thiên triệu tập mở hội nghị lâm thời, đem quan hệ của mình và Hoắc Vô Túy miêu tả đơn giản lại một lần, đương nhiên ẩn dấu vài chi tiết, còn đem việc cô kết hôn cùng có con nói ra, hắn đã mất đi sức phán đoán thông thường, chỉ có thể lấy đáp án lý tính từ mọi người.

Sau khi nghe xong, Đặng Siêu không do dự nói:

- Thiếu soái, không thể đi!

Sở Thiên sững sờ, hỏi:

- Vì sao?

Đặng Siêu nhẹ nhàng thở dài, giọng điệu dồn dập nói:

- Tôi cảm giác từ đầu tới cuối giống như cái bẫy, Hoắc Vô Túy rất có thể chính là ám chiêu ẩn núp của Đường Môn, ý đồ tìm cơ hội hạ sát thủ với Thiếu soái, lần này quyết chiến Hàng Châu làm cho bọn họ nguyên khí đại thương, Đường Vinh khó tránh khỏi chó cùng rứt giậu, dụ Thiếu soái bay đi Macao rồi đánh chết.

Lời này được rất nhiều người đồng ý, Phong Vô Tình cũng gật đầu:

- Soái quân cùng Đường Môn thế như nước với lửa, Hoắc Vô Túy bị Thiếu soái làm nhục nhã ở quán bar, thâm cừu đại hận như thế, Hoắc Vô Túy lại không căm hận Thiếu soái, ngược lại trao thân cho cậu ấy, chuyện này thật sự rất không bình thường rồi, trong đó nhất định có âm mưu.

Sở Thiên khẽ cười khổ, cho tới giờ Hoắc Vô Túy đều làm chuyện không bình thường.

Hỏa Pháo cũng tới hội nghị ngồi nghe, giơ tay nói:

- Hơn nữa chém giết trong hôn lễ khiến nhà chồng tức giận, tên Diệp Phi gì đó chỉ sợ kiếp này đều đã hận ân nhân đến chết.

Có ý kiến chỉ đạo của bọn họ, Nhiếp Vô Danh và Cô Kiếm cũng không thể đưa ra đề nghị gì cả, chỉ có Bát gia ở bên cạnh lẳng lặng uống trà, vẻ mặt có vài phần cô đơn và phiền muộn, hiển nhiên trong lòng có sự đấu tranh và mâu thuẫn. Lòng Sở Thiên khẽ động, nhìn phía Bát gia nói:

- Nghĩa phụ, cha có ý kiến gì về chuyện này?

Bát gia đặt chén trà xuống nhìn mọi người, thở dài sau đó mở miệng:

- Mọi người phân tích đều có lý, nhưng nói Hoắc Vô Túy là sát chiêu của Đường Môn với Sở Thiên, tôi lại cảm thấy Hoắc Đường hai nhà bản chất quá tồi tệ, ai đời vì ẩn núp sát chiêu, mà đem cháu ngoại của mình, cùng con gái phải chôn cùng chứ?

Loading...

Xem tiếp: Chương 631 - 2: Thế Giới Quá Điên Cuồng

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tử Vong Khai Đoan

Thể loại: Khoa Huyễn

Số chương: 150


Giấc Mơ Ngọt Ngào

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 27



[Yandere] Kẻ Đeo Bám

Thể loại: Truyện Teen, Huyền Huyễn

Số chương: 6


Trọng Sinh Chi Danh Lưu Cự Tinh

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 38