701 Phong Tuyết Quân đem nửa câu phía sau nuốt trở về, vốn dĩ muốn truy cứu cô thế nào lại có súng? Lại thế nào có thể bắn súng? Kỳ thực trong sâu thẳm lòng cô còn có một câu hỏi quan trọng hơn, cô là gì của Sở Thiên? Sở Thiên ôm chầm Khả Nhi, cười nói: - Làm gì mà không giải quyết sớm tên sát thủ này đi chứ? Khả Nhi rúc vào bên người Sở Thiên, chu cái miệng nhỏ nhắn trả lời: - Tối hôm qua anh muốn anh Quang đi tìm tung tích của bọn họ, sáng hôm này mới đang ăn sáng xuất hiện gã kia, vì muốn đào con cá lớn, chúng em không kinh động gã, từ đầu tới cuối đều đi theo sau gã, nhưng gã chỉ gọi điện thoại lại không cùng người nào tiếp xúc.
702 Quang Tử nhìn bản đồ, sờ cái đầu thì thầm thự nói: “Đường Vinh đệ tử bên người không đủ, đương nhiên sẽ không đem vốn ban đầu xuất đi trợ giúp, chỉ có thể từ các tỉnh khác điều động, nhưng từ chỗ xa phái đến trợ giúp, thì sẽ như nước ở xa không giải được cơn khát gần, bởi vậy chỉ có thể từ những nơi gần điều bang chúng đến.
703 Sở Thiên cười lớn, rồi vỗ vào vai Quang Tử. Lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: - Ta đây là vì các anh em mà kiếm thêm chút khoản, bí thư Bành nói có khoản tiền thưởng cho công phá án, ước tính khoảng 80.
704 Phòng họp, ánh đèn mềm mại tỏa khắp nơi. Bàn trà sẫm màu bày bình cà phê trong suốt, miệng bình còn tỏa hơi nóng. Sở Thiên vươn tay nhấc bình cà phê, tao nhã đổ đầy cà phê đen vào hai chiếc cốc, trong màn hơi nóng mang theo mùi thơm nồng nàn.
705 Dưới thủ đoạn của Thành Ca vụ án kết thúc mĩ mãn. Sau khi chuyển giao tất cả những lời khai, Sở Thiên nhận được 200 ngàn tiền thưởng của chính quyền các tỉnh thành phố, cuối cùng cùng bọn Bành Cao Phong xưng huynh gọi đệ uống rượu đến nửa ngày, khi tan tiệc rượu Bành Cao Phong gân cổ nói: - Chú em, chú giúp anh một việc lớn như thế này, từ nay về sau, mảnh đất Hồ Nam này chú cứ đi việc đi lại.
706 Đèn của quán rượu vốn là mông lung, sofa góc vách tường càng thêm tối. Giữa mờ mờ ảo ảo, F Ca có thể nhìn thấy, chính là bóng người dựa trên ghế, mắt vẫn mở, gần thêm nữa, F Ca mồ hôi đầm đìa y có thể chịu đựng đến hôm nay, dám đấu dám giết thậm chí dám chết, nhưng không dám làm càn với người trước mắt.
707 Ánh mắt của Liệt Dực bình thản, không chút gợn sóng. Sau quá trình kiểm soát nghiêm ngặt, Liệt Dực mặc bộ quần áo tù màu xám được mở còng tay lắc chân ra, ngay lập tức bị đẩy vào nhà tù chữ Thiên, cùng với tiếng cánh cửa sắt loảng xoảng được đóng ở phía sau, mấy chục tên tù nhân ở trong nhà giam dường như nghe thấy khẩu lệnh im lặng, đồng thời quay mặt hướng về phía Liệt Dực.
708 Quản ngục ngây ra, lúc sau mới quát lên: - Cái quái gì thế này? Thực chất câu hỏi của ông ta là muốn biết sao lại thành ra như vậy. Không có ai trả lời câu hỏi của ông ta, kể cả tên to con đang chịu đau nơi xó tường.
709 Sở Thiên uống một ngụm nhỏ Whiskey, ánh mắt bình thản và ôn hòa. Sau khi uống xong, hắn mới chậm rãi nói: - Từ trước đến nay tôi chưa từng bạc đãi những người làm việc cho tôi, lần trước vì giúp tôi đối phó với nhà họ Diệp, kết quả làm anh tạm thời mất chức điều tra, thậm chí gần mất đi mạng sống, lần này lại cần tới em trai anh làm việc mạo hiểm, cho nên về phần thù lao anh không cần phải lo.
710 Giám ngục mở cửa xe tù là một người trung niên thân hình mập mạp khoảng chừng 40 tuổi. Dấu vết thời gian hiện rõ trên cái trán, một mặt thì y đang lái xe, một mặt thì không ngừng huýt sáo, một tên thắt lưng đeo súng theo xe áp tải ngồi cạnh ông ta, dáng vẻ cũng nhàn nhã, nhưng trong thâm tâm lại đang dự tính làm cách nào để tra tấn tù nhân mới.
711 Nòng súng hướng về phía Sở Thiên ở cách đó không xa. Đội trưởng đội cảnh sát lộ ra nụ cười dữ tợn. Trong lúc chuẩn bị bóp cò thì đột nhiên có tiếng nổ của đạn, chỉ trong nháy mắt một viên đạn đã bắn xuyên qua cổ tay ông ta.
712 Nhà xác, cái lạnh thấu xương. Lúc Sở Thiên bước vào, Tiếu Thanh Băng như già đi mấy chục tuổi, dựa vào góc bất động, ánh mắt đờ đẫn như người bị đột quỵ phải sống thực vật nhiều năm, người của tổ chức Phản Hắc nhìn thấy Sở Thiên, liền muốn xả hận lên người hắn, kết quả là bị Khả Nhi quật ngược trên mặt đất, còn dùng hai khẩu súng cảnh sát mà cô cướp được khống chế bọn chúng.
713 Tiếu Thanh Băng ngồi sụp xuống đất, giọng điệu có phần bi thương đáp lại: - Buổi trưa chúng ta đang ăn cơm ở nhà ăn, bỗng Băng Tuyết nhận được điện thoại rồi nói với chúng tôi, có việc phải đi một lát, chúng ta tưởng cô ấy có việc vặt gì cần xử lý cho nên cũng không tham dự vào, ai biết được, cô ấy lại không quay về nữa rồi.
714 Tiếu Thanh Băng nghiêm túc gật đầu, buồn bã nói: - Quả thực phù hợp với thời gian Băng Tuyết tử vong, nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào cho thấy là bọn chúng gây nên, bọn chúng hoàn toàn có thể lập luận là bản thân có đi qua con ngõ nhỏ, mặc dù nhìn thấy thi thể của Văn Băng Tuyết, nhưng vì không muốn gặp rắc rối cho nên không báo cảnh sát.
715 Cửa sắt ầm ầm đổ xuống, không khí tràn ngập mùi cao su và xăng. Hai chiếc xe cảnh sát để ngang ngược trước các loại xe xịn, có vẻ hoàn toàn không ăn khớp với nhau, các thương nhân nổi tiếng cùng các người đẹp tham dự buổi tiệc có chút sững sờ, trong ý thức của bọn họ, tác dụng của cảnh sát chỉ có giới hạn trong việc bảo vệ hộ tống bọn họ, hoặc là tạo môi trường an toàn tốt đẹp.
716 Phó thị trưởng Đỗ Kỳ Sơn kinh ngạc, thốt ra: - Tôi chủ trì công đạo? Sở Thiên gật gật đầu, ánh mắt dừng trên người Park Dong Huan, thản nhiên nói: - Vì cảnh sát bị chết đòi công lý, trước mắt tên Park Dong Huan này là hung thủ giết cảnh sát viên, đừng xem ông ta khoác chiếc áo sứ đoàn giao lưu Triều Tiên, kỳ thực gã ta thân phận chính thức là đặc công Triều Tiên, lần này đến Hong Kong chấp hành nhiệm vụ ám sát.
717 Tiểu hồ ly! Thẩm Nam Phương trong lòng thầm chửi Sở Thiên giảo hoạt, lại đem vấn đề đẩy sang ình, nếu như mình nói tin tưởng Sở Thiên, vậy thì bọn họ có thể đem Park Dong Huan áp tải đi, nếu như mình nói không tin tưởng Sở Thiên, vậy thì tất cùng soái quân gây thù kết oán, thậm chí còn dính đến trung ương đối với cách nhìn của mình.
718 Bà Thẩm sững sờ thốt ra: - Hỏi cái gì vậy? - Có người đánh nhau ở nơi công cộng, sự việc công khai trước mọi người, dù cho không có ai tới báo án, cảnh sát có quyền truy cứu người gây ra; hơn nữa tôi lại báo án, mà sự việc cảnh sát và mọi người đều nhìn thấy.
719 Bà Thẩm sững sờ thốt ra: Ghi chép tiến hành rất thuận lợi, cốc cafe trước mặt Sở Thiên còn chưa nguội. Nếu như nói trước kia Sở Thiên khiến cảnh sát phẫn nộ cùng bất đắc dĩ, đêm nay lại cho bọn họ kính nể tự đáy lòng.
720 Sở Thiên vô cùng sửng sốt, không thể tưởng tượng được hắc hùng này lại có khí thế mạnh mẽ đến như thế. Alexander nhỏ đi đến khoảng cách khoảng hai thước, trên mặt tràn đầy nét cười tươi sáng giống như ánh mặt trời, để lộ ra hàm răng trắng nõn hướng về phía Liệt Dực hô to: - Liệt Dực, xuống đây, chúng ta tỷ thí mấy chiêu đi, anh thân thủ tốt như vậy, khẳng định có thể để cho ta lĩnh hội được không ít.
Thể loại: Trọng Sinh, Quân Sự, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50