721 Nhưng Sở Thiên lập tức thấy rằng vì chính mình khinh địch mà hối hận rồi. Sau khi nghe tiếng huýt sáo của Liệt Dực vang lên, khí thế cả người Alexander nhỏ liền thay đổi.
722 Tiếu Thanh Băng sửng sốt cảm nhận được khí thế bức bách của Sở Thiên. Sau khi nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, y mở miệng đáp lại: - Đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với anh! Sở Thiên gật gật đầu, hàn huyên vài câu rồi cúp máy, ngồi ở phía đối diện Alexander nhỏ vừa rồi nhìn thấy sát khí từ trên mặt Sở Thiên, biết là đã có người trêu chọc Sở Thiên, vì thế y cắn một miếng đùi gà mập mạp, miệng chảy đầy mỡ than thở: - Thiếu soái, tên nào mà dám trêu vào anh? Tôi cho người cắt cổ của nó đi là xong.
723 Qua vài lần tiếp xúc, Liệt Dực cũng đã phần nào hiểu được tính tình của Sở Thiên. Tuy rằng cuộc quyết chiến ở Hàng Châu và sự việc ở Trịnh Châu đều cho thấy Sở Thiên làm việc rất quyết đoán và hung ác, nhưng đó cũng là dựa trên quyền lực tồn tại của hai bang, bí mật cũng đáng để đổi lấy nhiệt huyết của nam nhi, như câu nói cũ kia, người trong giang hồ không thể tự mình quyết định được (nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ), Vì thế Liệt Dực cười, bước lên trước nửa bước trấn an: - Có một kẻ thù như anh, Đường Môn xem như là điều may lớn trong cơn bất hạnh rồi, về phần tôi, hướng đi sau này thì không cần phải lo lắng quá, chỉ cần tôi không giết người của Đường Môn, tôi sẽ không ngại cùng anh nam chinh bắc chiến.
724 Đợi Sở Thiên quay người đi ra, quán ăn chỉ còn lại những tên sát thủ và anh em câu lạc bộ đêm, về phần nữ sát thủ bị Khả Nhi đánh cho bị thương ở cổ tay cũng cho người ta khiêng ra.
725 Gần 12 giờ, Vịnh nước cạn! Đám người Sở Thiên vừa mới tiến đến đại sảnh liền gặp tiểu Alexander ngồi xổm ở một góc nghiên cứu một thứ đen đen, vẻ mặt cực kì chăm chú và hưng phấn, Sở Thiên tò mò đi đến nhìn kĩ, hít một hơi thật sâu, thằng đần Tiểu Alexander! Không ngờ tháo gỡ được tên lửa xe tăng hạng nhẹ m-72.
726 Tiểu Alexander, còn có một người Ả Rập. Phải nói, là một người Ả Rập thần bí, mặt được che bằng mảnh vải trắng. Bọn họ đi ra từ cửa tòa nhà cao tầng, ngoài cửa có mấy chiếc xe con đang chờ.
727 Hương thơm trà xanh tỏa ra bốn phía. Sở Thiên hưởng thụ, ngồi trên ghế salon. Cũng chỉ có Hoắc lão gia là người đã trải qua sóng to gió lớn, mới có thể vị tha, rộng rãi mời Sở Thiên tiến vào đại sảnh, đổi thành Đường Hoàng, để cho Sở Thiên bình yên vô sự đứng ở ngoài cửa, đã xem như tạo hóa bằng trời rồi.
728 Sau khi đi ra từ Hoắc gia, Sở Thiên tìm một quán ăn Tây gần đó. Khả Nhi gọi tạm hai đĩa bít tết bò, vài đĩa món tâm và một chai rượu vang đỏ nhỏ. Rượu vang vừa mới mở ra, còn chưa kịp rót đầy ly, điện thoại của Sở Thiên đã reo lên.
729 Kẻ từ đầu tới cuối chỉ trầm mặc không nói là Giám đốc sở Văn cũng mở miệng phụ họa, nói: - Đúng vậy! Lão Tử và Khổng Tử của chúng tôi đã để lại nền văn hóa huy hoàng, lại còn bao nhiêu là cái số một thế giới nữa: Là nước đầu tiên trên thế giới có giấy, có máy in kim loại, nước đầu tiên có quân hạm thiết giáp.
730 Kinh hoàng! Khiếp sợ! Khiếp sợ vô cùng! Đỗ Kỳ Sơn đang bưng chén trà làm rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Không có bất kỳ ai có thể ngờ Kim Lee Yae sẽ giết thứ trưởng Kim cùng Giám đốc sở Văn.
731 Mặt trời hướng về Tây, ánh sáng chiếu vào bản đồ. Tỉnh Hải Nam ở phía Nam của Trung Quốc, giống quả tuyết lê có hình bầu dục lớn kéo dài từ Đông Bắc đến Đông Nam.
732 Tin tức Sở Thiên đang ở Hải Nam chỉ ba phút sau đã được truyền đến tai Đường Vinh. Phản ứng của anh ta cũng giống như những người khác, hết sức kinh ngạc và khó tin.
733 Nhìn sang phía Lâm Ngọc Đình có một người đàn ông đang dần đi tới, Sở Thiên chỉ cười. Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy sắc bén: xem tại - Nếu như chúng mày dám động nửa sợi tóc của cô ấy, tao cam đoan không chỉ chúng mày phơi thây đầu đường, xó chợ, mà cái Chu gia gì đó, tao cũng sẽ chó gà không tha; không tin cứ thử xem.
734 Bão, sau cơn mưa trời âm u. Cơn mưa lớn tối hôm qua kéo dài năm tiếng đồng hồ, mãi đến khi trời sáng mới dứt. Khương Trung không hề giống như là người thích ăn cá, nhưng quả thật ông ngày nào cũng câu cá, thậm chí có lúc ông còn ném con cá câu được trở về biển lớn, những ngày đến Hải Nam, mỗi sáng sớm ông đều đến khu vực cá nước nông để câu cá, đúng sáu giờ quăng lưỡi câu xuống biển, sau đó là chờ đợi, sự chờ đợi lâu dài.
735 Bất kể là tỉnh thành, thị trấn lớn hay là thôn nhỏ, chỉ cần có người, thì nhất định có nhà ở, cũng có cửa hàng, có cửa hàng có nhà ở thì có người, thì cũng giống như có đen tối thì có ánh sáng, tối nay nhất định sẽ qua đi, ngày mới sẽ đến rất nhanh.
736 Không đợi ông ta nói xong, Khương Trung liền bật cười, giơ tay ra hiệu cho Chu Bách Ôn ngồi xuống ghế sofa, uống ngụm nước chè xong mới đầy thâm ý nói: - Đường chủ Chu chê cười rồi, mọi người đều là người của Đường Môn, cùng nhau chia sẻ giải quyết những vấn đề vì Đường Môn mới có thể xứng đáng với đại ân của Bang chủ, chỉ có điều không biết Đường chủ Chu có việc gì quan trọng? Khương Trung vừa nói chuyện vừa quan sát mấy tên mà Chu Bách Ôn dẫn theo.
737 Vì sợ hãi mà điên cuồng, Triệu Cương giận rống lên: - Giết bọn chúng! Đệ tử Đường Môn cố lấy dũng khí, khi đang cầm khảm đao muốn xông lên, thì bọn họ chợt phát hiện, Vong Ưu lại xông ra thêm mấy chục người, ăn mặc đồ đen ập đến bọn họ, nhịp chân trước sau như một, trên mặt thì lạnh lùng vô tình, trong tay giơ cao khảm đao huyền thiết âm trầm đen thùi.
738 Lão Yêu dường như không biết phải làm sao, lắc đầu thở dài: - Tôi từ đầu đến cuối vẫn không hiểu nổi âm mưu của việc ở lại đóng giữ quán Vong Ưu, chúng ta có hàng mấy chục người tụ họp ở trong này rất dễ bị Đường Môn thâu tóm, có lẽ tối nay sẽ có rất nhiều kẻ sát nhân tới đây, Thiếu soái không phải là lãoYêu sợ chết mà là vì nghĩ tới sự an toàn của ngài nên chúng ta hay là hãy rút lui đi.
739 Khương Trung gượng cười, khẽ thở dài nói:- Xem ra câu nói này của Sở Thiên đã thật sự chọc đến cực điểm, đáng tiếc là ta không nghĩ đến sớm một chút, mới dẫn đến cục diện bị động như ngày hôm nay, Tiểu Long, mặc kệ bọn chúng bảo vệ đi, các ngươi giữ vững cửa này là được rồi, cái khác đành xem ý trời.
740 Thiên Dưỡng Sinh không hoảng loạn một chút nào, dùng tay trái hóa giải thế tấn công linh hoạt sắc bén của Hoàn Nhan Khang, còn không ngừng lui về phía sau, Hoàn Nhan Khang khẽ cười không tỏ thái độ gì, áp sát tới như hình với bóng, hai nắm đấm giao nhau tấn công hướng tới bộ ngực của y, tiếp tục triển khai tấn công liên tục, Bát Quái, Vịnh Xuân, Thái Cực như xé gió.
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Võng Du, Đô Thị, Xuyên Không
Số chương: 79