1 Hà Trí Ngân ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, sau vài phút quen dần với bóng tối, hắn thấy mình đang nằm trên một bãi đá thoai thoải, dựa lưng vào một vách núi hay vách đá gì đó.
2 Hắn bị lay dậy trong đêm khuya và được một người đàn ông nhất bổng lên. Giữa màn đêm, một khung cảnh như thể thời trung cổ, xung quanh hàng tá người đàn ông cao to lực lưỡng một tay cầm những cây đuốt đang đượm cháy, rồi khiên, giáo, mác, rìu, đao kiếm đủ cả bảo đảm có thể dọa mấy thằng như y đến đái ra quần.
3 Ngày mới đến thật sớm với khu chợ này, khi bình minh còn chưa ló dạng thì mọi người đã nhộn nhịp dọn hàng cũng như nấu nướng cho bữa sáng. Những âm thanh hỗn độn, vui vẻ cùng dòng người thoăn thoắc qua lại làm xua đi cái lạnh của buổi sớm.
4 Ngày hôm nay, hắn bắt đầu cuộc sống của một chú bé bồi bàn. Cứ chạy đi chạy lại đưa những dĩa thịt chim đà điểu khổng lồ, nhiều con cao hơn bốn mét, nhưng ăn rất giống thịt bò, rồi các loại cá nướng, nấm hái trong đại lâm, nhưng tuyệt nhất vẫn là các loại rượu được ủ từ vỏ cây của những cây Tuca, chính là những cây to mà Hà Trí Ngân đã gặp trong rừng, thêm một vài loại quả dại tùy theo bí quyết của nhà chủ làm nên một loại rượu óng ánh vàng và thơm nức mũi.
5 Sau gần một tuần động rừng với những cuộc tấn công liên tiếp, ngôi làng đã bắt đầu yên ắng trở lại và Hà Trí Ngân cũng đã bắt đầu ngán món thịt tinh tinh, giờ hắn có nghe thấy tiếng hung thú tấn công làng cũng không còn hoảng sợ quá mức nữa, chỉ còn chút lo lắng cho những người thợ săn quả cảm và thầm nhủ chiều nay sẽ được ăn món thịt gì đây?Hắn cũng không còn phải phục vụ trong quán rượu nữa, dân làng đang tận dụng khoảng thời gian yên bình hiếm hoi để sửa lại những cái bẫy, vót chông, làm mũi tên, và gia cố lại thành lũy, hầu như tất cả trẻ con ở độ tuổi hắn đều được trưng dụng đi làm những chuyện vụn vặt, hắn được sai đi vót chông và hắn cũng lấy làm thích thú về công việc này.
6 Lễ hội qua đi, mấy con thú hung tợn cũng biến mất vào rừng thẳm như chưa từng xuất hiện. Người dân lại trở về nếp sinh hoạt quen thuộc, cái chợ ở bìa rừng làng Đại Lâm lại đông vui trở lại, hóa ra cái chợ này cũng không hoàn toàn thuộc về làng Đại Lâm mà gần như là của chung ba làng gần nhau gộp lại, chẳng trách nó lại nằm chỏng chơ ngoài bìa rừng.
7 Hà Trí Ngân tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, ngoài trời đã tối mịt, chỉ còn ánh đèn mỡ dê le lói trong căn phòng, mùi thuốc thoang thoảng trong không khí làm y liên tưởng đến một nhà thuốc đông y ở thời hiện đại.
8 Cuối cùng mùa đông cũng đã xộc đến một cách nhanh chóng, hơi lạnh đã len lỏi vào từng ngõ ngách trong làng. Cái chợ sôi động ở bìa rừng giờ đây lại vắng chỏng chơ, người ta đã thịt nốt những con tê giác lùn, những con rắn rằn ri cuối cùng và thu dọn hết đống xương, da của những con bò tót Bizon ế ẩm, cả đống dược thảo chất thành hàng núi trong chợ cũng đã được dọn đi đâu mất.
9 Những bó tên đã được Hà Trí Ngân bó lại một cách không thể đẹp đẽ và gọn gàng hơn nữa, mặt dù y biết chỉ tý nữa thôi người ta sẽ lại đổ xõa đống tên này trên mặt tuyết thành đống ọi người nhưng y vẫn thích vậy.
10 Ăn cái tết xong, Hà Trí Ngân phải lên đường ngay để kịp dự lễ khai giảng Mùa Xuân của học viện Lý Nam Đế. Những ngày tháng bịn rịn chia tay thật sự khiến hắn mủi lòng.
11 -Xếp hàng, xếp ngay ngắn vào, không chen lấn!Giọng nói khô khan của một tên hộ vệ thật sự phá cả khung cảnh yên bình của buổi sáng. Trời còn tờ mờ, thì bọn trẻ đã bị lôi dậy từng đứa một, vệ sinh qua loa, ăn sáng rồi tất cả gói gém hành lý và bị lùa như vịt xuống bến.
12 -Xếp hàng, xếp ngay hàng thẳng lối!Trong ngày hôm nay, xếp hàng gần như đã trở thành phản xạ có điều kiện với lũ trẻ. Chúng chỉ chờ đợi hiệu lệnh là lập tức hí hửng kéo nhau tạo thành hàng ngũ một cách rất chuyên nghiệp và thích thú.
13 -Có vấn đề gì sao, thưa thủ tọa?Một người trong phòng phá vỡ không khí trầm lắng, dè dặt hỏi. -Không có vấn đề gì!Lão thủ tọa trả lời nhưng vẫn không quay mặt lại.
14 Một thằng mập ngồi khá gần Hà Trí Ngân đứng dậy mở màn đầu tiên. Hà Trí Ngân cũng nhận ra nó, một tên tham ăn, láo cá và rất mồm mép. -Thưa thầy, xin hỏi nội dung thi phân hạng từng môn như thế nào ạ?-Thi rồi sẽ biết!Lão giảng viên ngả ngớn trả lời, đưa tay ra hiệu cho thằng mập đang đứng thộn mặt ra ngồi xuống.
15 -Athena đấu với. . . Hà Trí Ngân!Đây là cặp đấu đầu tiên nhưng lại được mong chờ nhất từ phía hai vị giám khảo, bởi cả hai đều có điểm số tâm lý cao trong ngày hôm qua.
16 Hà Trí Ngân tỉnh lại thì trời đã nhá nhem tối. Hắn thấy mình nằm trong một căn phòng rộng lớn, trắng toát, kê một đống giường thành từng dãy dài, xem ra hẳn là bệnh thất của học viện.
17 -Bộp! bộp! bộp! Một âm thanh giống như tiếng vỗ tay vang lên trong đầu Hà Trí Ngân và giọng nói mà đã lâu lắm rồi hắn mới được nghe lại:-Lâu ngày không gặp, không khí cảm động quá nhỉ?Sự xuất hiện đột ngột của cái thiết bị trong đầu khiến Hà Trí Ngân hết cả hồn, hắn nói như hét với cái máy:-Thằng khốn, hồi trước nói là khi nào thấy được năng lực đặc dị thì sẽ xuất hiện, vậy mà giờ mới mò đầu ra?Cái thiết bị cười lên khinh khích, ngả ngớn rất giống một tên đểu cáng:-Lý do rất đơn giản, bởi vì thông tin ban đầu thu thập về thế giới này là quá ít, mà những năng lực ngươi thấy cũng không cùng một dạng với dị năng dịch chuyển của ngươi, vậy nên ta cũng không có xuất hiện.
18 Cuộc nói chuyện coi như đơn phương kết thúc. Hà Trí Ngân cũng chẳng biết đến bao giờ mới gặp lại cái máy đểu cáng này nữa. Hắn giờ coi như mọi sự hanh thông và đã rất sẵn sàng cho những ngày tháng học tập, rèn luyện sắp tới.
19 Hôm nay là ngày bảy tháng hai, một ngày đáng để ghi nhớ trong cuộc đời của Hà Trí Ngân và một nghìn ba trăm hai mươi đứa con nít. Trừ những đứa trẻ may mắn có hai dị năng trở lên bao gồm cả cô bé Lê Ngọc Hân và tên mập Kỳ Đồng được quyền tự quyết con đường của riêng mình.
20 Khu tập trung tân học viên của khoa Thích khách là một bãi cỏ rộng xanh mướt nằm bên cạnh quảng trường Lục Đạo hình lục giác đều. Khi Hà Trí Ngân và Kỳ Đồng chạy đến nơi thì đã thấy hàng ngũ được sắp xếp đâu vào đấy.
Thể loại: Xuyên Không, Khoa Huyễn, Nữ Phụ, Ngôn Tình
Số chương: 50