Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đô Thị Thiếu Soái Chương 642-1: Ồn Ào Trong Hôn Lễ (thượng)

Chương trước: Chương 641: Hôn Lễ Tiến Hành



- Hoắc Vô Tuý, cho dù sinh ly bệnh tử, nghèo khó hay giàu có, con đều nguyện ở bên Diệp Phi chứ?

Cha xứ khẽ gật đầu, lại vẻ măt hiền từ nhìn cô dâu.

Hoắc Vô Tuý khẽ hé miệng, ngần ngừ nói:

- Con…

- Không đồng ý.

Một tiếng hét lớn ngắt lời truyền từ cửa giáo đường vào. Âm thanh ấy không khiến cho bao người ngồi đấy lạ lẫm. Anh chị em nhà Đường gia cùng Diệp Phi đều biến sắc, không cần quay đầu lại cũng biết đó là Sở Thiên, chỉ là không ai ngờ Sở Thiên lại xuất hiện ở nơi tổ chức lễ cưới náy. Những vị khách khác cũng thi nhau quay đầu lại ra cửa.

Những màn kịch tính chỉ có thể xem trên tivi mà giờ đây lại có thể tận mắt chứng kiến thì làm sao có thể không khiến cho bọn họ cảm thấy phấn khích được cơ chứ.

Đứng trước bậc cửa là Sở Thiên, đứng thẳng sừng sững, anh hùng khiến người ta khiếp sợ.

Hoắc Vô Tuý vúi mừng hét lên, vứt luôn chiếc nhẫn trong tay, túm lấy váy cưới rồi chạy về phía Sở Thiên. Trong long thầm mắng chửi tên khốn này, bây giờ mới thèm xuất hiện để cứu ta, tối nay không xử lý ngươi thì ta không phải họ Hoắc. Tuy đang thầm nhiếc mắng Sở Thiên nhưng trong lòng thì vui mừng hạnh phúc biết bao.

Sở Thiên rất khí phách bước lên vài bước, tất cả đều quên mất việc ngăn hắn lại, chỉ biết nhìn Sở Thiên tiến lại gần chào đón Hoắc Vô Tuý sà vào lòng, cái ôm thật chặt và tha thiết, mọi người gần như đều có thể nghe thấy tiếng hai người ôm trầm lấy nhau.

Cả đất trời như trở nên tĩnh mịch, ngay cả những ngọn nến gần như cũng ngừng lay động, ai ai cũng nhìn hai người này bằng vẻ mặt không thể tin nổi. Đường Phượng nắm lấy tay em gái mà không biết phải làm gì, đây là cái gì với cái gì vậy? Hoắc gia và Sở Thiên có mối thù không đội trời chung, Đường Môn và Soái quân thì chiến đấu đến chết, Hoắc Vô Tuý tại sao lại có liên quan gì đến Sở Thiên?

Đường Hoàng thì thào nói:

- Con nha đầu này đúng là yêu hắn thật rồi.

Hoắc Vô Tuý nhìn Sở Thiên, nhẹ nhàng nói:

- Tên khốn này, người ta còn nghĩ rằng không thèm đến cơ chứ.

Ánh mắt Sở Thiên sâu thẳm nói:

- Trên đường có chút chuyện bất ngờ, đến muộn một chút.

Khoé môi nở một nụ cười mê đắm, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao to lực lưỡng, đặc biệt là đôi mắt đen láy như nhìn thấu được cả thế giới, lại thêm việc dám xông vào đám cưới đang tổ chức. Chỉ riêng việc đấy thôi cũng đã khiến cho không ít thiếu nữ bị chìm đắm mê hoặc trong khí phách của hắn.

Nụ cười của đức mẹ Maria như tươi thêm vài phần.

Lúc này Diệp Phi đau khổ vô cùng, quả thực là phẫn nộ đã lên đến đỉnh điểm, lại còn vứt nhẫn chạy theo Sở Thiên. Cô dâu nào mà lại chạy theo thằng đàn ông khác đúng vào ngày cưới được cơ chứ, thật khó để không giận tím mặt. Huống hồ hôm nay có biết bao nhà chính trị, thương gia trong giới thượng lưu. Nếu không cho Sở Thiên thịt nát xương tan thì sau này không còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa.

Chạy lên khoảng 2m Diệp Phi hét lớn:

- Sở Thiên, mày ức hiếp người ta qúa lắm rồi.

Vừa dứt lời, gã liền tung người lên, chân phải giơ theo hình cung lao về phía Sở Thiên, vừa nhanh vừa mạnh. Đòn tấn công tinh nhanh khiến cho mọi quan khách kinh ngạc, ngay cả Sở Thiên cũng có chút không ngờ tới. Không ngờ thiếu gia Diệp gia cũng không phải là tay vừa, trong lúc bối rối cũng chỉ kịp ôm lấy Hoắc Vô Tuý lùi về phía sau vài bước.

Diệp Phi dường như cũng đoán được việc Sở Thiên sẽ né, vặn lưng vài cái rồi đá mạnh về phía Sở Thiên. Cứ đà này nhằm vào vai trái của Sở Thiên, may mà Sở Thiên né nhanh, nếu không thì cà người đã bị gã đá bay lên. Dù vậy thì bên vai trái vẫn cảm thấy đau nhức.

Lúc này bọn Sở Thiên đã kịp rút đến vườn cỏ giáo đường.

Khách chạy vào xem náo nhiệt. Anh chị em Đường gia không biết phải làm gì, chỉ biết đứng nhìn người em trai của mình đau đớn nói:

- Bây giờ làm thế nào đây?

Đường Vinh vỗ vai các chị nói:

- Yên lặng xem kỳ biến đi, nói thẳng ra thì hành động của Sở Thiên làm tổn thất lớn đến danh tiếng của Diệp gia, đợi cho Diệp gia tự tìm lại mặt mũi trước rồi hãy nói. Sau đó chúng ta mới giải quyết việc này, cho dù thế nào thì chúng ta cũng cần phải có một lời giải thích cho Diệp gia.

Ánh mắt Đường Hoàng lộ vẻ bực tức, cắn răng cắn lợi nói:

- Sở Thiên, tao phải chém mày ra thành trăm mảnh.

Đường Vinh đi ra ngoài, đầy thâm ý nói:

- Vô Tuý cũng yêu hắn ta.

Hai lần tấn công liên tiếp giúp cho Diệp Phi có thêm chút dũng khí, tìm lại được chút thể diện. Đúng lúc định thừa thắng xông lên thì đôi mắt đầy âm mưu thâm hiểm của Diệp Độc Tuý chuyển động, cất tiếng ngăn Diệp Phi lại nói:

- Phi Nhi, con là thiếu gia cuả Diệp gia, cũng là chú rể của ngày hôm nay, chút việc này con không phải dính tay vào làm gì.

Diệp Phi muốn nói lại nhưng rồi thôi, cũng không làm gì nữa.

Diệp Độc Tuý ra hiệu cho Diệp Tuyết.

Ăn mặc trang điểm lộng lẫy, Diệp Tuyết biết đã đến lúc mình ra tay rồi, thế là nhanh chóng đi ra, lanh lung nhìn Sở Thiên:

- Dám làm loạn trong đám cưới của Diệp gia, đúng là không biết sợ chết.

Rồi nói với mấy chục tên vệ sỹ của Diệp gia:

- Người đâu, mau bắt tên tiểu tử làm loạn này cho ta.

Sở Thiên không nói gì cười, nhẹ nhàng vẫy tay.

Cô Kiếm từ phía sau tiến lên, chắp tay nhìn đám vệ sỹ cầm những ống sắt, ánh mắt lạnh lùng như những con thú hoang. Trong khi đó những ánh mắt đã bị anh ta lướt qua đều như ngọn lửa bị dập tắt, không có ai dám nhìn thẳng vào anh ta, chỉ còn có hơi thở là còn vô cùng nặng nhọc trầm lắng.

Diệp Tuyết hạ lệnh:

- Đánh gãy tay bọn chúng đi.

Lời nói thật độc ác.

Ánh mắt Sở Thiên lạnh lùng nhìn Cô Kiếm:

- Làm theo lệnh cô ta.

Diệp Tuyết hét:

- Lên

Hai tên vệ sỹ xông lên, hai ống sắt của hai tên vệ sỹ một trái một phải lao xuống đầu Cô Kiếm. Nếu trúng thì đầu Cô Kiếm chắc chắn chảy máu lai láng. Cô Kiếm khẽ tránh, khéo léo tránh khỏi cú tấn công của hai ống sắt, tay phải nhanh chóng nắm lấy bả vai của tên vệ sỹ bên trái.

Trong lúc anh ta dùng hết sức bẻ, khiến cho cả người anh ta hướng về phía bên phải tên vệ sỹ, rầm. Hai ống sắt va chạm vào nhau tạo ra âm thanh chói tai. Hai tên vệ sỹ bị tấn công mạnh quá phải lùi về phía sau, cánh tay tê dại. Cô Kiếm thừa thế bẻ gãy luôn cổ tay của tên vệ sỹ đang giơ lên không trung.

Một tiếng kếu xé lòng vang lên, gã không thể nắm ống sắt được nữa, ống sắt rơi xuống đất, nhưng lại bị Cô Kiếm dùng chân phải đá tung lên. Ống sắt lại bay lên rồi rơi vào tay của Cô Kiếm. Tất cả những hành động trên chỉ xảy ra trong tích tắc.

Cô Kiếm không chút lo sợ quay quay ống sắt trong tay, xông lên đám vệ sỹ đang đứng đó. Cô Kiếm một tay cầm ống sắt, chân chạy linh hoạt, ánh mắt hằm hắm sát khí, ống sắt khi thì giáng thẳng xuống, khi thì đánh thọc sườn, tung ra nhiều chiêu một lúc.

Săc mặt của Đường Vinh biến đổi ngay tắp lự, tự nói với mình:

- Cao thủ.

Khuôn mặt hồng hào của Diệp Tuyết cũng biến sắc, mím chặt môi.

Ở phía xa, sắc mặt của Chúc Phấn Tư cũng trắng bệch. Vỗn dĩ định sau khi lên núi thì trở mặt đối phó với Sở Thiên, nhưng Sở Thiên lại đập vào cái đồng hồ điện tử của anh ta thông báo, vẫn phải giữ đúng nhịp mạch đập để bom không nổ. Nếu tháo bừa thì sẽ nổ tung xác.

Trọng phạm vi 10m không một ngọn cỏ sống sót.

Đương nhiên, cũng có cách để làm cho bom dừng lại. Đó là khi trước khi bom nổ thì nhập 2 lần mật khẩu, như thế thì có thể bỏ chiếc đồng hồ ra. Chúc Phấn Tư không muốn tin nhưng cũng không dám chắc. Cái vẻ không thể đoán trước được của Sở Thiên khiến anh ta mất đi dũng khí, đồng thời nghĩ đến 200 vạn sẽ được hưởng lợi khi hợp tác xong.

Lúc này trong những bước nhảy nhẹ nhàng nhanh nhẹn của những ống sắt, phát ra những âm thanh đùng đùng choác choác. Tốc độ cuả Cô Kiếm nhanh như báo, động tác như thể được tính toán chính xác trong máy tính, đẹp đẽ hoãn mỹ như mây trôi nước chảy, vẻ mặt lại càng thêm nhẹ nhàng, không chút sợ hãi.

Hai phút sau, khách mời ngỡ ngàng nhìn mấy chục người nằm tê liệt trên mặt đất, bọn họ gào thét chói tai. Cô Kiếm không cố ý làm mất đi cần câu cơm của bọn họ nhưng vẫn trừng phạt bọn họ một chút. Đừng nhìn bọn họ chảy máu mà nghĩ rằng bọn họ thương tích nặng nề, vết thương chỉ là phần mềm bên ngoài thôi.

Diệp Tuyết ép người lên, đôi chân trắng như tuyết từ trong bộ váy sườn xám hé ra, đôi dép cao gót hướng về phía eo của Cô Kiếm. Cô Kiếm khẽ nhíu mày, không lùi mà tiến để biến quyền thành chưởng, lấy nhanh đối nhanh. Khi gót dép cao gót chuẩn bị hạ xuống phần eo, cú đấm đã hạ vào đúng mắt cá chân Diệp Tuyết, khiến cho đùi cô ta rung lên, không còn chút sức lực.

Bộ áo trắng của Cô Kiếm khẽ bay bay, ngạo nghễ mà sừng sững.

Đường Vinhg khẽ than, Soái Quân tướng tài quân tinh nhuệ, đúng là danh bất hư truyền.

Diệp Tuyết thấy lợi hại quá liền rút xuống, vội lùi về sau vài bước. Đang chuẩn bị tấn công tiếp thì bị Diệp Độc Tuý ngăn lại. Ông ta là người biết tận dụng hết mọi thứ, ông ta không để cho người của mình lao vào nguy hiểm. Sự mạnh mẽ của Cô Kiếm hiện hưũ ngay trước mắt mọi ngừời.

Diệp Tuyết không phải là đối thủ, e rằng những vệ sỹ khác cũng không phải là đối thủ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 642-2: Ồn Ào Trong Hôn Lễ (hạ)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đại Đường Đạo Soái

Thể loại: Quân Sự, Lịch Sử

Số chương: 742



Tuyết Lạc Trần Duyên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 59


Tuyệt Phẩm Tiên Y

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 227


Nàng Ác Ma Biết Yêu

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 17