201 Có thể thấy được Trần Tiểu Phân rất bất ngờ đối với sự đột nhiên xuất hiện của cô gái này, giọng nói của bà đầy vẻ kinh ngạc. Hướng Nhật cũng kinh ngạc nhìn Trần Tiểu Phân, hắn không ngờ cô giáo chủ nhiệm rất trọng nghĩa khí này lại có thể hiểu và nói thuần thục tiếng Pháp như vậy, không phải là sự tinh thông bình thường.
202 Vừa ra khỏi phòng làm việc, Nhâm Quân bắt đầu rít lên, trước đó nàng vốn chỉ dùng một tay ngắt nhéo phần thịt mềm bên hông của lưu manh nhưng bây giờ thì cả hai tay nàng thi nhau cấu véo hắn.
203 Hướng Nhật có chút dở khóc dở cười, đồng thời nhớ tới nội dung trong tờ giấy kia. - Van xin ngài, tiên sinh, ta có thể tặng ngài rất nhiều tiền. . . Thấy vẻ mặt có vẻ "miễn cưỡng" của đối phương, Ngang Na Y Ti nghĩ hắn chắc không muốn giúp, liền lập tức hạ giọng cầu xin, còn hứa trả thêm nhiều tiền thù lao mà nàng nghĩ sẽ hấp dẫn hắn.
204 Hướng Nhật liếc mắt nhìn tên răng thối nào đó, dùng tiếng Nga lưu loát hỏi. - Ừ. Tên diện mạo quái đản quay sang nhìn một tên bị lãng quên trong "hộ hoa quân đoàn" - tên nam nhân gầy yếu tàn phế, trong đôi mắt một lớn một nhỏ hiện ra vẻ nghi hoặc giống nhau:- Ngươi nói được tiếng Nga?Tiếp theo hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ hiểu ra:- Lá thư này của ta là do ngươi phiên dịch sao?- Không sai!Hướng Nhật không phủ nhận, đồng thời xoa cằm lộ ra vẻ mặt đăm chiêu:- Quả thật ta rất tò mò, các ngươi muốn cái đồ vật kia.
205 - Ta sẽ tố cáo với Sở Sở!Người mới đến xấn vào tách hai người đang triền miên say sưa ra, lạnh lùng nhìn nam diễn viên. - Cô có hiểu nhầm không?Hướng Nhật liếm liếm môi, trước tiên ngó coi An đại tiểu thư không biết từ xó xỉnh nào chui ra, sau liếc mắt ngắm thân hình nóng bỏng của cô nàng ngoại quốc bên cạnh vì bị bắt buộc phải tách ra nên vẻ mặt không vui, và vẫn còn chút lưu luyến.
206 Nhìn sư phụ cầm thú xuất hiện ngoài dự đoán của mọi người, Thạch Thanh có chút bối rối. Phải biết bây giờ đang là giờ học, có rất nhiều người nhìn vào, mặc dù không phải lần đầu tiên sư phụ cầm thú đến đây, nhưng lần trước nàng dẫn hắn vào lớp từ lúc chưa vào tiết học, khi ấy người chú ý đến nàng và sư phụ cũng không nhiều.
207 Hắn mất hơn tiếng đồng hồ mới có thể gõ xong toàn bộ tư liệu vào máy tính, cũng may nội dung bên trong quyển sổ nhỏ được viết bằng tiếng Anh, nếu thay bằng tiếng quốc ngữ, chỉ sợ đánh máy cũng không đơn giản như vậy.
208 - Cũng chỉ có nhiêu đó thôi sao?Sau khi xem hết tư liệu, Trần Quốc Đống hỏi. - Đúng vậy, thủ trưởng. Tập tài liệu này căn cứ vào tư liệu cá nhân khi đăng ký thuê bao điện thoại di động của đối phương, hơn nữa cũng từ tài liệu trường đại học mà hắn đang học điều chỉnh lại rồi ghi chép ra.
209 - Cái tư thế này cũng được à?Nhìn một đôi nam nữ lõa lồ trên màn hình đang quấn rịt lấy nhau trong một tư thế quái dị, Hướng Nhật không nhịn được kinh ngạc thốt lên, đồng thời vặn lớn âm thanh tai nghe để nghe cho rõ cái tiếng rên rỉ của cô nàng đang đạt tới đỉnh vu sơn kia.
210 Thật không ngờ có được các món ăn ngon như thế nên các nàng chỉ biết trợn to mắt ếch, nhìn chằm chằm về phía nam nhân kia đang làm ra vẻ mọi chuyện cũng thường thôi.
211 - Sao lão đại lúc nào cũng giữ cái dáng vẻ một sống hai chết như thế chứ. - Bị đánh còn chưa đủ hay sao? Không ngờ còn dám nói xấu sau lưng lão đại. Người đẹp băng giá trừng mắt.
212 Hướng Nhật nghi hoặc nhìn mấy nam nhân có vẻ mặt bất thiện này, rồi lại liếc sang nhìn An tiểu thư ở bên cạnh, có thể mấy tên này là vệ sĩ của cô nàng, nhưng thấy An tiểu thư ánh mắt cũng nghi hoặc như mình, liền lập tức bỏ phán đoán này.
213 - Mã Thiên Hào?Hướng Nhật nhếch môi cười mỉm một cách kín đáo, nếu thằng chủ mưu đã xuất hiện, như vậy hắn không cần phải lãng phí công sức để đi tìm.
214 Bên trong phòng thẩm vấn, tên Mã đội trưởng cũng không tự mình thẩm vấn mà ngồi gần em trai thương lượng chuyện gì đó, chỉ phái một cảnh sát mặc thường phục ghi lại khẩu cung của cuộc thẩm vấn.
215 Giữa biển người mặc quần áo màu đen, tên dẫn đầu nổi bật chói mắt nhất, bởi vì chỉ có một mình hắn mặc một bộ Âu phục màu trắng, đeo ca-vát cũng màu trắng, hắn chẳng khác nào "hạc giữa bầy gà".
216 - Kim luật sư?Hướng Nhật liếc mắt một cái liền nhận ra người đi đầu chính là người đã từng bảo lãnh cho mình, Kim luật sư, nhất định là do Sở Sở gọi hắn đến.
217 Đối với thân phận của thằng "em rể" tương lai, An Ổn cảm thấy cần phải làm cho rõ ràng. Chính về thế, sau khi ra lệnh cho đám đàn em giải tán, hắn liền kéo lưu manh đi dạo phố.
218 Phía sau, một giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu vang lên. Hướng Nhật quay đầu nhìn, mặc dù không muốn một tí nào, nhưng tại thấy vóc người tiêu chuẩn hình chữ "S" của một mỹ nhân ở đằng sau, hơn nữa hắn cũng thích nữ nhân thắt tóc đuôi ngựa, tựa như lúc đầu nhìn thấy Sở Sở vậy, cho nên việc ra tay giúp đỡ người đẹp là chuyện kinh thiên địa nghĩa phải làm.
219 Tuy nhiên khi hắn thuật lại mọi chuyện, ông già lập tức nổi giận lớn tiếng đến mức có thể dọa chết người:- Cái gì! Mày nói Tâm Tâm sống chung với thằng đó?- Đúng vậy, thưa bố!An Ổn không đoán được tâm tư của ông già, cho nên cũng không dám nhiều chuyện.
220 An Tâm giơ nanh múa vuốt nói, rồi chân lại đạp tới:- Khốn nạn! Sở Sở là của ngươi, Thanh Thanh là của ta, ngươi muốn bắt cá hai tay à? Ta giết ngươi!- Cô thật muốn mưu sát người?Hướng Nhật thuận tay chộp giữ bàn chân nhỏ của An đại tiểu thư, dùng sức bóp nhẹ vài cái, trên tay truyền đến cảm giác rất mềm mại, Hướng Nhật cuối cùng biết mới vừa rồi tại sao lại bị "đẩy" mạnh tới như vậy, thì ra cô nàng họ An dùng "công cụ" là cái chân.