241 Náo lọan một phen, Hướng Nhật chẳng còn chút buồn ngủ nào nữa, để lại hai nàng hờn dỗi với tấm thân mềm nhũn và nóng hầm hập, hắn đi ra ngoài trở về phòng ngủ của mình -- không phải để ngủ bù, mà để thay quần áo mới chuẩn bị đi học.
242 Bởi vì buổi sáng có hai tiết của cô chủ nhiệm nên Hướng Nhật nghiêm chỉnh, đường đường chính chính ngồi tại chỗ nghe giảng với thái độ của một học sinh ngoan ngoãn.
243 Đầu tiên Hướng Nhật liền nghĩ đến chuyện mình bị đụng xe tối hôm qua, chẳng lẽ mình đoán sai, căn bản không phải chỉ có tên công tử bột kia muốn trả thù mà còn có người khác nữa?Cô nàng nước ngoài nóng bỏng không trực tiếp trả lời mà tự trách mình:- Hướng tiên sinh, đều tại tôi, nếu như trước kia anh không giúp tôi thì sẽ không gặp chuyện như thế này.
244 Nhưng điều này không phải là việc làm cho hắn giật mình, điều làm hắn khó tin hơn đó là người trốn học này không phải do lười biếng, mà vô cùng chịu khó, lăn vào bếp bận rộn.
245 An Tâm có lẽ đây là lần đầu tiên tới chợ, bất chợt vừa tiến vào đã bị đủ thứ mùi kỳ lạ nơi này kích thích đến nỗi phải bịt chặt mũi lại, cau mày kêu lên:- Thật khó ngửi quá!Hướng Nhật thật ra không cảm thấy có cái gì khó chịu, cái mùi vị kỳ lạ hỗn hợp hơi "đặc biệt" nơi chợ búa mùi tôm cá hôi tanh pha lẫn mùi rau cải tươi trước kia "hắn" thường xuyên ngửi qua.
246 An Tâm lập tức khẩn trương hẳn lên, đang muốn nhìn quanh thì Hướng Nhật một tay ôm lấy nàng thấp giọng nói:- Giả vờ không có việc gì, tiếp tục đi. - Dạ.
247 Mặt Hướng Nhật lập tức trở nên âm trầm, hắn nghe rõ giọng nói người đối diện là giọng đàn ông, vậy "người yêu" của cô nàng họ An không giống như mình tưởng tượng, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
248 Quả nhiên, nữ thư ký bên kia đầu dây nghe thấy thế cũng im bặt, nàng cũng không nghe ra người nói là giọng của người khác, hơn nữa vì nói qua điện thoại nên càng không thể hoài nghi.
249 - Tâm Tâm, em nghe anh giải thích. . . - Anh lại muốn tìm lý do gì?An Tâm gạt tay hắn ra, lạnh lùng nói:- Em bây giờ rất bận, anh đừng làm phiền em!Hướng Nhật thở dài một hơi nói:- Tâm Tâm, không phải là em trách anh có một công ty mà không nói cho em đó chứ?- A? Anh thật sự nghĩ như vậy ư?An Tâm cười lạnh, trong giọng nói đầy mùi ghen tuông:- Em không dám trách anh, anh là ông chủ lớn ai dám trách anh chứ?- Bà xã.
250 Người tiếp lời chính là Hướng Nhật, hắn sớm đã thấy khó chịu với mụ đàn bà trông như con gà mái già này, huống chi vừa rồi mụ ta còn nhục mạ "huynh đệ" của mình, cho nên lời hắn nói cay nghiệt vô cùng.
251 Đang ngồi trên ghế salon chuyển đi chuyển lại mấy kênh truyền hình một cách nhàm chán, mắt Hướng Nhật đột nhiên sáng lên, hắn nhìn thấy hai nàng vừa từ cửa đi vào.
252 Nhâm Quân không thể không tức giận, vài ngày nữa phải đấu với đội bóng rổ trường Hải Đại, chỉ có thắng họ mới có cơ hội vào vòng tiếp theo, mà cầu thủ mình kỳ vọng nhất lại đột nhiên nói không tham gia trận đấu, đây không phải đang đùa giỡn với mình sao? Mặc dù hắn đã nói có thể không cần thực hiện yêu cầu sau khi thắng, nhưng không biết tại sao Nhâm Quân trong lòng lại cảm thấy khó chịu, thậm chí vô cùng tức giận.
253 - Ngươi sao lại đến muộn như vậy, An lão đại giục ta nãy giờ. - Thật xin lỗi, có việc cản trở. Hướng Nhật ngượng ngùng vuốt đầu, cô nàng đội mũ lưỡi trai đang thoải mái trách cứ này hắn đương nhiên biết, khi hắn lần đầu tiên đến Hải Đại cô nàng đã giả vờ dẫn mình đi gặp cô nàng họ An nhưng lại dẫn mình vào bẫy.
254 Vốn tưởng chị em nào có chuyện tìm mình An Tâm liền quay đầu, nhưng khi phát hiện ra là lưu manh thì mắt sáng lên, cười ngọt ngào:- Anh tới rồi à, Hướng Quỳ?" Bùm!!!" một tiếng, những người đang đứng xem ở đây tưởng rằng tiếp theo đại ma vương sẽ nổi điên lên mà giết người, không ngờ nàng lại có biểu hiện dịu dàng mê người đến vậy, đám nam sinh có thằng không chịu nổi kích động thiếu điều ôm chặt lồng ngực của mình.
255 - Mục lão đại, anh đoán xem lần này là ai tới?Một thanh niên quái dị tóc đỏ đậm chân vắt hình nhữ nhân, hai tay để sau đầu, vẻ mặt lười nhác hỏi thanh niên đẹp trai trang phục lịch sự đứng bên cạnh.
256 Nhìn vào khuôn mặt dữ tợn của đội trưởng, thanh niên cao lớn một bên hỏi. - Dùng cái này. Đội trưởng từ trong túi áo móc ra một cái gì đó rất tinh xảo giống như một cái nhẫn nhỏ.
257 Sáng sớm ngày thứ bẩy cuối tuần, khi Hướng Nhật còn chưa tỉnh ngủ, An đại tiểu thư đã kéo hắn ra khỏi chăn để chuẩn bị trang phục. Với hắn thì mặc gì cũng được, dù sao mặt hắn vốn dày như tường thành nên trước giờ chưa biết cái gì gọi là mất mặt, nhưng An đại tiểu thư kiên quyết không thể lay chuyển, cho nên hắn đành mặc vào bộ vét Armani mà trước kia đã đi mua cùng Sở Sở, đến lúc ấy trông hắn mới có vài phần phong độ.
258 - Sở tiên sinh, ông thấy đề nghị của ta thế nào?Một thanh niên khoảng ba mươi tuổi chậm rãi lên tiếng, thân hình hắn rất cao, khoảng chừng một mét chín, tóc để dài và cột đuôi ngựa vung vẩy sau lưng, thoạt nhìn trông vừa lãng tử vừa có phần lười biếng.
259 Có điều hiện tại hắn không quá so đo chuyện này, quan trọng nhất là phải đảm bảo sự an toàn của Sở Sở, bây giờ hắn chỉ hy vọng đám người muốn giết lão họ Sở chưa động thủ, hoặc là.
260 Hướng Nhật nhìn gã xấu xí đối diện, trong giọng nói đậm chất khiêu khích. Mà trên thực tế, đối với việc gã xấu xí này biết phóng điện, Hướng Nhật vẫn có chút giật mình, nhưng lập tức lại nghĩ đến bản thân sau khi mượn xác sống lại, trên người cũng có thể phát sinh những chuyện thần kỳ kiểu dạng này, cho nên dễ dàng chấp nhận sự tồn tại của gã xấu xí biết phóng điện này.