221 Trong linh đường phong ba tứ bề. An Lạc hầu trúng kế bị bắt. Lúc này Kim Kiền chỉ cảm thấy vỏ đại não thiếu oxy, gan bàn chân máu chảy ngược, không vì điều gì khác, chính là cái vị được giang hồ xưng tụng Nam hiệp, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, đường đường cao thủ hàng đầu của Khai Phong phủ kiêm bảo tiêu số một kia, chưa đầy năm phút đồng hồ đã bị thủ hạ của An Lạc hầu bắt giữ, tước mất binh khí, lúc này đang bị mười mấy thanh trường đao gí sát vào lưng, áp giải đến trước mặt An Lạc hầu Bàng Dục.
222 "A?!" Vẻ mặt Mạnh Thu Lan kinh ngạc, cầm khăn lụa che miệng, mắt hạnh ẩn chứa nước mắt trong suốt: "Vân công tử đi. . . . Không biết bao giờ lại có thể cùng Thu Lan ngắm cảnh ngâm thơ?"
"Vân mỗ--" Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, lắc đầu đáp: "Lần này trở về, sợ là sẽ không còn cơ hội gặp gỡ với Mạnh tiểu thư.
223 Tại Trần Châu Thái sư làm khó khâm sai. Trên công đường thẩm Hầu gia gặp trở ngại. Sớm tháng Sáu gió mát hây hây đánh thức con người, mặt trời trải những tia nắng ban mai mềm mại xuyên qua những đám mây lững lờ trôi như tơ liễu buông mành, chiếu lên những giọt sương long lanh như những viên ngọc trai màu lục đọng trên lá.
224 Khi đèn hoa vừa sáng, trong lầu trên cùng của khách điếm Phúc Thụy, sau khi nghe xong báo cáo công tác cả một ngày của Bạch Ngọc Đường, Nhan Tra Tán theo lệ thường bắt đầu tiến hành công tác tổng kết rồi sắp xếp nhiệm vụ cho bước tiếp theo.
225 Nhuyễn Hồng đường không bắt mà tan. Bất đắc dĩ lại thăm Hầu phủ. Mọi người vội vàng theo Bao đại nhân đến phòng khách trong hậu đường. Bao đại nhân ngồi giữa phòng, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu đứng hai bên, tứ đại Hiệu úy thì hộ vệ ở bốn phía, Kim Kiền là người cuối cùng bước vào phòng, vừa bước vào cửa đã thấy thế trận hiện tại vô cùng bức người, liền vội vàng đứng ngay vào góc cửa, cúi đầu cụp mắt, nhất quyết đem mình biến thành đồ trang trí trong phòng.
226 "Thỏ hoang vốn rất nhát gan, nếu tùy tiện bắt chúng tất nhiên sẽ khiến chúng sợ hãi mà bỏ chạy, về sau muốn bắt lại càng khó hơn.
227 Nơi mật thất gian khổ tìm bằng chứng. Trong phủ nha, chúng nữ tử kêu oan. Từ khi nhậm chức ở Khai Phong phủ đến nay, đây là lần đầu tiên Kim Kiền cảm thấy giấc ngủ lại có hương vị ngọt ngào sung sướng đến thế.
228 Đối mặt với mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy, nếu như ta không có ý nghĩ gì mới là không bình thường!
Cho nên, ta rất bình thường, hoàn toàn bình thường!
Vũ Mặc yên lặng nhìn lướt qua Kim Kiền, lại nhìn lướt qua Triển Chiêu, hai mắt trợn trắng, thầm nói: "Hai người, đều ngốc.
229 Công Tôn mưu trí thỉnh đồ đệ Y Tiên. Phủ nha lần hai thẩm vấn An Lạc hầu. Theo sau Công Tôn tiên sinh cùng Triển Chiêu, Kim Kiền càng đi càng cảm thấy bất an, lục phủ ngũ tạng nhảy loạn xạ, dự cảm không lành lúc trước lại nổi lên lởn vởn trong lòng, xua không đi, gạt không xong, hệt như mùi hôi trong vải bó chân của mấy bà lão ngập tràn trong mũi, khiến người ta khó chịu đến cực điểm.
230 Bóng liễu quạ kêu, thu tàn gió thổi.
Mái tràn sắc trắng, sương hóa mây đen.
Mới sáng sớm, bên ngoài công đường của huyện nha đã tụ tập hơn trăm bách tính.
231 Tiểu sai dịch trên công đường lập công. Đại phu được minh oan dâng đơn thuốc. Lại nói về “Bàng bụng lu” bị áp giải lên công đường phủ nha, đầu cũng không dám ngẩng lên, quỳ mọp trên đất, chỉ biết dập đầu cật lực, dáng vẻ hống hách ngang ngược ở Dục Lạc lâu lúc trước, giờ đây nửa phần cũng không nhìn ra nổi.
232 "Vậy làm sao bây giờ?" Kim Kiền chăm chú nhìn Nhan Tra Tán.
"Còn làm gì được nữa?!" Ngải Hổ nắm chặt đấm: "Tên huyện lệnh thối tha này chắc chắn không phải người tốt (nguyên văn: hảo điểu - chim tốt - mang ý chửi :v ), các vị cũng không thể Bạch huynh chịu thiệt được, phải mau mau cứu huynh ấy ra mới được!"
"Không vội.
233 Trong khách sảnh vén bức màn kinh hãi chúng nhân. Nha dịch dũng cảm xuất ra quái chiêu. Bao đại nhân nghe Công Tôn tiên sinh nói vậy, sắc mặt trầm xuống, cau mày nói:“Tiên sinh nói dựa theo những gì ghi trong đơn thuốc này thì nó có tên là ‘Lục Mị’, trước đây tiên sinh đã từng xem qua loại thuốc này?”Công Tôn tiên sinh lắc đầu nói: “Học trò chưa từng xem qua, chỉ là trước đây có nghe nói đến, rằng thuốc này từng làm kinh hãi chốn giang hồ, nhưng mười năm trước chẳng rõ vì sao lại tuyệt tích, không ai còn nhìn thấy nữa.
234 Triển Chiêu rũ mi mắt, vai run run, Kim Kiền đập đầu vào thân cây, Vũ Mặc thân hình vẹo một bên.
Lại nhìn Bạch Ngọc Đường ở bên trong, da mặt tuấn mĩ như bị bệnh động kinh, cứ không ngừng co rút loạn xạ, đỉnh đầu thì gân xanh mọc lên liên tiếp như nấm, môi mỏng hé ra phun đúng một chữ: "Cút!"
"Tiểu nhân không đi! Tiểu nhân cùng công tử--- là.
235 Trong khách sảnh tiểu sai dịch cứu nguy. Lần ba thẩm án Hầu gia phải đền tội. Ánh trăng nhè nhẹ thoảng hơi lạnh khẽ khàng đáp xuống, chiếu đến hiên cửa sáng ánh đèn lồng buông rủ.
236 Mây nhàn nhạt, sương đêm dần mỏng , lá thu rụng nhiều.
Tại khách điếm Phúc Thụy, Nhan Tra Tán tay cầm bút lông ngồi ngay ngắn trước án thư, nhiều lần muốn hạ bút rồi lại thôi, than nhẹ một tiếng, nói:
"Vũ Mặc, như ngươi đã thấy, liệu quyết định lần này của Nhan mỗ có quá mức mạo hiểm không?"
Vũ Mặc nhìn lướt qua Nhan Tra Tán, vẫn duy trì bộ mặt không cảm xúc.
237 “Một lượng… hai lượng…”. “… năm lượng… tám lượng…”. “… chín lượng… mười lượng…”. “Một văn… mười văn… mười một văn… mười, mười hai văn… mười ba văn…”. “Mười ba văn… mười ba văn… Aaaaa, vì sao lại là mười ba văn… số mười ba đen đủi, đây là điềm xấu rồi!!!”.
238 Cha con họ Mạnh lộ vẻ do dự, ngẫm nghĩ một lúc mới gật đầu.
"Tốt lắm!" Kim Kiền hít vào một hơi: "Nói cách khác, lúc này tiên đồng cấp hai mỗi người đã kiếm được một trăm lượng, mà tiên đồng đầu tiên kiếm được từ hai vị tiên đồng cấp hai là năm mươi lượng mỗi người, tổng cộng là một trăm lượng.
239 Vi phục xuất hành tiến Tây Hoa, mua bán ngẫu nhiên gặp hiểm nguy. Trời xanh ai quét mà trong, Mây kia ai cuộn mênh mang nắng vàng. Cỏ thơm như vạt váy nàng, Xiêu xiêu nhành liễu thênh thang con đường.
240 Mạnh Thu Lan vừa đi, hai người trong phòng mới nhẹ nhàng thở ra.
"Ôi chao bà mụ ta ơi, thật hao tổn nơ ron thần kinh!"
Kim Kiền thở dài một hơi, đặt mông xuống ghế, vùi đầu nằm bò ra bàn.