201 Tại nhà giam phủ nha thẩm Tụng Đức. Kinh hoàng nghe chuyện Hầu gia Trần Châu. Đại lao của phủ nha Trần Châu, ánh sáng mờ mờ, ẩm ướt ghê người. Nhà giam tổng cộng có một trăm ba mươi phòng, trong đó nhà giam nam có tám mươi phòng, nhà giam nữ có năm mươi phòng, mỗi bên đều có lao đầu, ngục tốt canh giữ đông vô số kể, mặc dù không thể sánh với khí thế uy nghiêm, thâm trầm của đại lao Khai Phong phủ, nhưng cũng coi như canh phòng chặt chẽ.
202 Đêm dài tĩnh, trăng vòng khuyết, gió buốt lạnh, cảnh đìu hiu.
Vào đêm khuya, trong viện Phu Tử bao trùm yên tĩnh, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh vẫn thường mất ăn mất ngủ phê duyệt công văn cũng đã say giấc, đến cả Triển đại nhân nhiều ngày không thể nghỉ ngơi tốt cũng đã sớm về phòng ngủ.
203 Tại Nhuyễn Hồng đường Thu Nương kêu oan. Vì báo tin Trương Triệu phải hồi kinh. Bên ngoài cửa nhà giam nữ của phủ nha Trần Châu, một đám ngục tốt bị Triển Chiêu điểm vào hôn huyệt mà mê man nằm la liệt dưới đất.
204 Edit: Ry (yêu cầu không đế thêm thành phần tiền tố, hậu tố các loại)
Gió vi vu thổi từ bìa rừng phía xa, một nửa cảnh rừng thu ẩn hiện trong đêm trăng.
205 Trong phủ Hầu gia nghe chuyện sát thủ. Nam hiệp giấu vết thương vì Thanh Thiên. Trong giấc ngủ, Triển Chiêu chỉ cảm thấy trên ngực nằng nặng khó chịu, tựa như có một tảng đá đè lên vậy, khó có thể hít thở được, mở bừng mắt ra mới thấy ánh sáng trong phòng mờ mờ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vậy mà đã hoàng hôn rồi.
206 "Kim. . . Kiền?"
"Là, là thuộc hạ. . . " Kim Kiền toàn thân run rẩy, mí mắt cũng run run nháy điên cuồng.
Mắt sáng lập tức trợn trừng, thân hình đột nhiên bật dậy.
207 Trấn An Bình Ngự Miêu xuất uy phong. Thanh Thiên nức tiếng thích khách quy hàng. Trấn An Bình là trấn dừng chân lớn nhất ngoại vi Trần Châu, muốn tới Trần Châu ắt phải đi qua trấn này, dân cư trong trấn An Bình hơn nghìn hộ, có hai con đường xuyên suốt trấn, một là đường cái nằm ở chính giữa trấn theo hướng đông tây, hai là cổ lộ theo hướng nam bắc.
208 Mà những người còn lại trưng ra vẻ mặt "Quả nhiên".
"Vấn đề là, chúng ta bỏ tiền ở trọ, các ngươi có nghĩa vụ phải bảo vệ khách trọ.
209 Y thuật hiển lộ lâm hiểm cảnh. Vừa vào Trần Châu lọt đầm rồng[1]. [1] Đầm rồng: Từ tĩnh lược của thành ngữ “đầm rồng hang hổ”, ý chỉ nơi nguy hiểm, nước sôi lửa bỏng.
210 Trước lúc rạng đông, không gian như trầm mặc.
Năm người Triển Chiêu, Kim Kiền, Nhan Tra Tán, Ngải Hổ, Vũ Mặc chết lặng nơi cửa ra thạch động đã bị bịt kín, vẻ mặt hoảng loạn.
211 An Lạc hầu khinh người quá đáng. Trong phủ nha diệu kế nảy sinh. Cho dù mọi người ở Khai Phong phủ đã từng trải qua không ít những tình huống hiểm nguy, nhưng vừa nhìn thấy thế trận trước mắt, lòng cũng không tránh khỏi có phần khiếp đảm.
212 Ngải Hổ nhíu mày, lắc lắc đầu: "Sư phụ nói không sai, ẻo lả quả nhiên đều so đo từng tí!"
Tiếp tục một mảng tĩnh lặng.
Thực sự lực sĩ (lực sĩ là người dũng cảm, cũng có nghĩa là lực sĩ.
213 Thiên Hương lâu mời người trở ngại. Vì hoa khôi Kim Kiền hiến kế. Sắc trời đã tối, trăng khuyết treo cao, gió đêm hiu hiu thôi xua đi cái oi bức của một ngày.
214 Ông chủ Chu lúc này mặt đã vàng như màu đất, cả người phát run, vội vàng bước hai bước đến bên Kim Kiền rồi cúi đầu nhận lỗi: "Quan khách này, quả là tiểu nhân có mắt như mù không trông thấy núi Thái Sơn, xin hãy khẩu hạ lưu tình, khẩu hạ lưu tình!" (Ry: người ta có câu hạ thủ lưu tình, với Kim tỷ lại chuyển thành khẩu hạ lưu tình, chết mất :]]]]]]] cái mồm thần thánh :]]]])
Kim Kiền quay lại, híp mắt nhìn ông chủ Chu: "Ta đã mua của ông hai bộ đồ rách kia.
215 Trong Thiên Hương lâu tặng kỳ bảo. Ngự Miêu định tâm hỏi Băng Cơ. Lại nói trong Thiên Hương lâu, số thẻ bài được gọi tới một trăm năm mươi bảy mà vẫn chưa có lễ vật của khách nhân nào có thể khiến Băng Cơ xem trọng.
216 Này, ba người lại ngấm ngầm bắt đầu cái trò liếc mắt đưa tình--- hừ hừ, tuyệt đối có ẩn khúc! (nguyên văn: tuyệt đối có miêu nị @@)
"Ngải tiểu huynh đệ.
217 Hoa khôi băng tâm giúp Thanh Thiên. “Mỹ nhân khóc tang” gặp trở ngại. Lại nói về Trương Long, Triệu Hổ ở dưới đại sảnh chờ, mắt thấy Triển, Kim hai người lên tầng trên rất lâu rồi, lòng nóng như lửa đốt, đối với kế sách của Kim Kiền họ chẳng yên tâm lấy nửa phần, những muốn xông lên lầu tìm hiểu xem thế nào thì vừa đúng lúc thấy có một người chạy xuống, định thần nhìn kỹ, chính là Kim Kiền.
218 Gió thu lùa hàng liễu tà dương, thoảng đưa thơm mát thảo hương.
Tiêu Tương Uyển mái cong gác phượng, Họa Đường Xuân tĩnh cảnh mây bay.
219 Trong linh đường sát cơ bốn bề. Tiểu sai dịch dũng cảm liều mình. Lại nói về Băng Cơ vừa khom người quỳ gối trước An Lạc hầu Bàng Dục, lúc ấy chúng nhân trong linh đường không ai là không kinh hoàng thất sắc.
220 "Kim Kiền. " Giọng nói của Triển Chiêu vang lên. "Trở về khách điếm. "
"Ôi chao?" Kim Kiền đột ngột đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Triển Chiêu: "Triển đại nhân, chúng ta không ở chỗ này canh giữ một lát sao?"
"Giờ không còn sớm nữa, ta phải trở về phục lệnh (báo cáo tình hình) cho Nhan đại nhân.