161 Ngự Miêu hiệp nghĩa giúp rửa oan,Hương Liên định tâm đến Khai PhongMặt tựa thái dương đỏRâu hùm nửa thước dàiMột mình chắn cửa ấyMuôn địch chẳng thể quaKim Kiền ngẩng đầu nhìn tượng Quan Công uy phong lẫm liệt, trong lòng không khỏi cảm thấy thê lương.
162 Quỳnh hương tiêu sầu phồn hoa cẩm.
Túy ảnh tiêu sái nhưỡng đa tình
Tối thị tiêu hồn hồng tụ u
Thanh ca mạn vũ tỏa trọng lâu. .
Phàm là nam tử trong thành Hàng Châu, không một ai không biết đến bốn câu thơ này, thật không phải vì bốn câu thơ này là do danh gia sáng tác gì, mà vì trong bốn câu thơ này hàm ẩn tên gọi của ba thanh lâu lớn nhất thành Hàng Châu ---- Quỳnh Ngọc các, Ảnh Thúy Lâu và U Nguyệt Phường.
163 Tại thành Biện Lương ngăn kiệu kêu oan,Trong cảnh hỗn loạn thấy Bao Thanh Thiên. Trong mấy ngày theo Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, Triển Chiêu, Triển đại nhân, rốt cuộc Kim Kiền đã từ trên người của vị tứ phẩm đới đao hộ vệ thể nghiệm được cái gọi là “làm người phải thắt lưng buộc bụng”.
164 Đèn rực rỡ mới lên, hạo nguyệt chiếu rọi trên tầng tầng mái ngói, lướt qua từng vệt lung linh.
Trên ngã tư đường thông suốt, rộn ràng nhộn nhịp, đoàn người lũ lượt, làm mua bán nhỏ, diễu phố dạo chợ nối liền không dứt, chợ đêm ở thành Hàng Châu này náo nhiệt so với Đông Kinh Biện Lương cũng không chút nào kém cỏi.
165 Trên công đường Khai Phong phủ thẩm vấn phò mã, Trần Thế Mỹ giảo hoạt khiến người ngoài tức giận. Khai Phong phủ nha kiến trúc khoáng đạt, trang nghiêm túc mục, phía trước là sảnh sau là phòng ốc, bên trái là tổ miếu, bên phải là xã tắc[1], cửa nặng đường nhiều, đường và cửa to nhỏ khác nhau khiến Kim Kiền nhìn mà hoa cả mắt, tựa như bước vào mê cung.
166 Ở chỗ rẽ ngoặc vắng lặng trên tầng hai Quỳnh Ngọc các, hai thiếu niên ngồi xổm đối mặt nhau, một kẻ ăn mặc như sai vặt, một kẻ trang phục quy nô, chính là Kim Kiền và A Bảo.
167 Kinh hồn nửa đêm tại Khai Phong phủ, gặp thích khách anh hùng cứu lão HắcBãi đường, chúng nhân Khai Phong phủ đều mang bộ mặt xám như tro, rầu rĩ không vui.
168 Mười dặm phía đông nam ngoại ô thành Hàng Châu có một đồi núi, trên đồi trải rộng hơn năm mươi dặm rừng cây, ban ngày, bóng cây rậm rạp, gió mát thổi đưa, cây xanh hoa đỏ tốt tươi, là chỗ hóng mát của đa số quan lại phú hiển, tài tử phong lưu, vì thế được mệnh danh là "Thủy Ấm Pha" (*), nhưng đêm đến, Thủy Ấm Pha này sông núi đen đặc, ẩm ướt lạnh lẽo, âm u rợn người, vả lại còn có dã thú thường xuyên lui tới, cho nên Thủy ấm pha vừa vào đêm, liền bị xếp vào hàng rừng cấm, không một ai bén mảng.
169 Phu Tử viện minh tâm hiến kế, dưới công đường tri phủ nhận tộiMặc dù Kim Kiền rất muốn học tập Tần Hương Liên bất tỉnh nhân sự, sau đó mặc kệ là trời long đất lở đi nữa cũng không tới phiên mình phải hy sinh bản thân mà xông lên nữa.
170 Vầng nguyệt ẩn dưới mây, hương mai như thêu dệt, lá thu vang đêm tĩnh, cùng vọng hướng ngày lành.
Dưới ánh trăng thanh sạch, Nhất Chi Mai không mời không thỉnh bỗng từ đâu bay xuống tùy tiện ngồi trên song cửa sổ, mặt đầy ý cười nhìn hai người trong phòng.
171 Công Tôn hiến kế ngoài dự đoán,Đêm kinh hoàng bái phỏng phò mã phủMột phong thư của Vương thừa tướng, một chiếc kiệu, đã dễ dàng đem mẹ con Tần Hương Liên dưới sự bảo vệ chu toàn rời khỏi Khai Phong phủ.
172 Hang động ẩm thấp, bức bối khó nhịn, tiếng nước nhỏ giọt trên mặt đất khẽ khua dậy từng đợt hồi âm.
Ánh lửa lay động chiếu rọi vào dung nhan khuynh thành của Băng Cơ, bóng sáng chồng chất xen lẫn, tô điểm vẻ duyên dáng say lòng người.
173 Một kế nửa đêm cởi đi nghi vấn trong lòng,Tại phủ phò mã kinh hoàng phát hiện hưu thư[1]Trên giang hồ ai ai cũng biết Thanh Phong, tam thước trong tay Nam hiệp Triển Chiêu, đó chính là một thanh bảo kiếm cổ, tên gọi Cự Khuyết, cắt vàng gọt ngọc, chém sắt như chém bùn, là bảo vật thế gian hiếm thấy.
174 "Tí tách, tí tách -----"
Từng giọt máu tươi chậm rãi chảy dọc theo bảo kiếm Cự Khuyết, nương theo kiếm tuệ nhỏ giọt rơi xuống đất, tụ thành một vũng đỏ gai mắt.
175 Tại phò mã phủ vô cớ bị khinh bỉ, trong Phu Tử viện nổi giận mắng Hương LiênBao đại nhân ngưng lại một hồi sau mới hỏi: “Phò mã gia, ngài nói đây chính là hưu thư mà năm năm trước ngài đã hưu Tần Hương Liên?”.
176 Sóng thu nước biếc phong cảnh hữu tình, du khách thuyền hoa rộn rã lướt mặt hồ.
Kim Kiền ngồi trên tầng thượng của Túy Tiên lâu ----- tửu lâu lớn nhất bên Tây Hồ, trợn mắt nhìn một bàn món ngon giá cả xa xỉ, hưởng thụ gió hồ hiu hiu thổi ngoài cửa sổ, không những không hề có cảm giác thoải mái vui vẻ, trái lại còn thấy sau lưng âm u lạnh lẽo, đỉnh đầu dầy đặc mây đen.
177 Trong chốn khách sảnh Công Tôn biện chứng, ba lần thẩm vấn, phò mã chịu trảm hìnhTất cả vội vàng đến khách sảnh, vừa tiến vào thì thấy một người đứng giữa phòng, chắp tay nói: “Bao đại nhân, lão phu đến nhận tội”.
178 Hậu viện Đinh trang, bên trong tú lâu, khói đặc tràn ngập, sặc cổ họng người, tầm mắt không rõ.
Triển Chiêu bế khí ngưng thở, phi thân xông vào tầng hai tú lâu, một cước đạp mở cánh cửa khuê phòng của Đinh Nguyệt Hoa, nghiêng mình đi vào.
179 Dưới Long đầu trảm phò mã phải đền tội. Gặp Bao đại nhân sau cũng vào được Khai PhongTiếng hô truyền từ ngoài cửa công đường vào tựa như tiếng sét giữa trời quang, thoáng chốc chúng nhân trên công đường Khai Phong phủ sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
180 Đợi đến khi ba người theo sau Nhan Tra Tán gấp rút đi tới sảnh chính Đinh trang, thì những người khác đã sớm vào chỗ.
Đinh Triệu Lan và Đinh Triệu Huệ ngồi ở vị trí thượng tòa, tuy là suốt đêm không ngủ, hai vành mắt nặng trĩu đen kịt, nhưng cả hai lúc này đều có vẻ mặt tinh thần sáng láng, cười đến mức ngay cả ánh sáng trong mắt cũng không nhìn thấy, Đinh Nguyệt Hoa xinh xinh đứng bên cạnh Đinh Triệu Huệ, gương mặt cười đến đỏ ửng.