181 Tại Đông Hoa thị nghe được lời Kim,Ô bồn[1] xuất hiện nửa đêm kinh hoàng[1] Ô bồn: cái chậu đen. Đông Kinh Biện Lương là kinh sư của Đại Tống, thái bình thịnh trị, người vật phong phú, dân cư hơn trăm vạn.
182 Đêm khuya thanh vắng, trăng tàn treo cao, gió đêm hiu quạnh thổi qua mái hiên, cuộn xoáy lên từng phiến lá thu, chốc lát lại xoay vòng rơi xuống mặt đất.
183 Linh quang hiển chiếu thỉnh Chiêu trấn quỷ. Hoa sảnh viện nửa đêm thẩm ô bồnTam ban viện của Khai Phong phủ là nơi nghỉ ngơi của những nha dịch cấp thấp.
184 Trăng lạnh lên cao, âm phong rét buốt.
Trên con phố Biện Kinh tối đen như mực, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường hai vị được xưng là tay lão luyện lăn lộn giang hồ, lúc này nhìn vào "Khuôn mặt mỹ nhân" vạn phần quen thuộc bày ra trước mắt, cũng cảm thấy sau lưng lạnh run từng chập, hai người đồng thời buông tay, đỡ người hành khất đặt lại trên đống rơm rạ.
185 Theo Ngự Miêu Khai Phong đi tra án. Manh mối đứt ở Nam Hoa Sơn. “Kim Kiền, hôm nay chúng ta phải theo Triển đại nhân đi tra án, mau dậy đi!”Kim Kiền đang ngủ ngon lành thì nghe thấy tiếng Trịnh Tiểu Liễu ở gian bên ngoài, giống y như mấy con gà mái được cho uống thuốc kích thích, cứ kêu quang quác không ngừng, không khỏi thầm bực bội, oằn èo trong chăn hồi lâu mới miễn cưỡng hé một mắt ra.
186 Bóng cây men song cửa, quạ sớm lặng khóc than, phòng loạn tuôn sắc đỏ, ngày sớm thu kinh hoàng.
Trong thư phòng La phủ, cảnh tượng ngổn ngang hỗn độn, mọi người Khai Phong phủ nhìn thẳng vào sắc mặt xanh đen của Triển Chiêu, đều cực kỳ hoảng sợ.
187 Trấn Lưu Gia đoàn tụ người nhà,Tĩnh tâm tự đầu mối lại vềThành Đông Đô, cửa phía đông nam gọi là Trần Châu môn, cách đó mười dặm là núi Nam Hoa. Cửa chính nam gọi là Nam Huân môn, xa xa cách cửa thành mười dặm là trấn Thảo Thị, bởi các gia đình trong trấn phần lớn đều mang họ Lưu nên nơi đây còn được gọi là trấn Lưu Gia.
188 Một người dưới tình huống kinh hoàng cực độ sẽ làm ra cái phản ứng gì?
Làm một bài thống kê sơ bộ, bình thường có ba loại trường hợp sau đây:
Thứ nhất: Thét chói tai bệnh tâm thần;
Thứ hai: Hai mắt trắng dã té xỉu;
Thứ ba: Thét chói tai bệnh tâm thần sau đó hai mắt trắng dã té xỉu;
Nhưng đối với Kim Kiền mà nói, ba loại trường hợp này hiển nhiên đều không thích hợp.
189 Hàng vải Thiên Trúc lộ hành tung hung thủÔ bồn chứng thực kẻ gian tàBa người Triển Chiêu từ biệt Lưu thị và Bách Nhi, dựa theo lời nói của cậu bé gấp gáp tìm đến phố Nam trong trấn, quả nhiên không lâu sau, họ tìm thấy một tiệm bán vải, treo biển đề “Hàng vải Thiên Chức”“Triển đại nhân, xem ra đây là cửa hàng đó”, Trịnh Tiểu Liễu quan sát xung quanh, nhỏ giọng nói với Triển Chiêu.
190 Thật đen. . . Thật tối. . .
Bên trong bóng tối khôn cùng, Triển Chiêu loạng choạng bước đi, mỗi bước chân nện xuống như thể ngập vào bùn loãng, càng lún càng sâu.
191 Ném ô bồn giúp Chiêu cứu người. Trúng thi độc Ngự Miêu xuống hồMây lành theo gió phiêu diêuCây đơn hắt bóng nắng chiều mênh mangXum xuê tán bách rủ nhànKhói lên biêng biếc đưa làm hương phaiThân hình cao lớn phía trước, dáng thẳng như thân tùng, vạt áo thuần một sắc lam phiêu phất như múa, từng sợi từng sợi tóc đen bay bay theo gió, cảnh sắc đắm say, giai nhân tựa hoa như thế tất khiến cho tâm hồn con người ta cũng trở nên thư thái khoáng đạt hơn, đáng tiếc là cảnh chẳng gặp thời.
192 Đợi đến khi bốn người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền và Nhan Tra Tán gấp rút đi đến bên ngoài cửa lớn viện Phu Tử, lại bị Vương Triều, Mã Hán đang canh giữ ở cửa ngăn lại, dẫn lách qua cửa chính phòng khách, đi men theo mép tường bao quanh viện Phu Tử, cuối cùng đi tới vách tường phía sau phòng khách.
193 Trên công đường đĩnh đạc làm chứng. Ngự Miêu đề cử gia nhập khoái ban. Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, Bao đại nhân liền thăng đường thẩm án.
194 Ở bên ngoài thành Biện Kinh mười dặm, có một ngoại trấn tọa lạc tên là Hồng Nguyệt trấn, một năm trước đây vẫn còn là một trấn nhỏ ít người biết đến, thế nhưng cách đây mấy tháng Khai Phong phủ đột nhiên bừng bừng khí thế triển khai công tác quét bay đồi trụy, khiến toàn bộ các hồng lâu kỹ viện lớn bé trong thành Biện Kinh đều chìm vào tai ương.
195 Tuần bắc thành bị gây khó dễ. Trượng nghĩa cứu người gặp khổ chủ. Khai Phong Biện Lương, trống tàn canh vừa điểm, ánh dương mới ló, vạn dặm mây xanh, một cơn gió lành thổi tới, thoảng hơi lạnh man mác, lướt qua dương liễu buông mành rồi trải nhẹ lên những mái ngói cong cong.
196 Lửa rồng đỏ rực cháy đất trời, khói ma bụi quỷ trùm phố đỏ;
Hồng nhạn kinh hoàng tắt đêm không, gió thu bi thảm quét bụi mù.
Một trong ba nhà thanh lâu lớn nhất Hồng Nguyệt trấn ở bên ngoài thành Biện Kinh ---- Hồng Nhạn lâu, trong một trận lửa lớn ngập trời không rõ nguyên do đã bị đốt cháy hầu như toàn bộ.
197 Nô bộc Trương thị thay chủ kêu oan. Bổ khoái bất đắc dĩ đi Trần Châu. Lão nhân kia đột nhiên kêu oan ngay giữa phố, nhất thời khiến tất cả bàng hoàng ngẩn người.
198 Trời thu mây khói vẽ, lá rụng lạnh Biện thành;
Bóng tùng cao xanh thẳm, xuyên lướt bụi cúc hoang.
Trên con phố Huyền Vũ phía Bắc thành Biện Lương, người đi đường rộn ràng tấp nập, các loại biển hiệu cờ trướng của tiểu thương san sát đầy màu sắc, các loại âm thanh thét to rao hàng nối liền không ngừng.
199 Tra án Trần Châu Ngự Miêu uy nghiêm hiển lộ. Nổi giận dạy phường Đăng Đồ[1], giả chịu ngục lao. [1] Đăng Đồ: Cách nói ngắn gọn của "Đăng Đồ Tử", xưa ở nước Sở có Đăng Đồ Tử vốn ghen ghét với Tống Ngọc tài hoa tuấn tú, đã gièm pha với vua Sở rằng Tống Ngọc là kẻ háo sắc.
200 Hai mươi ba tháng chạp, ở cửa Chu Tước phía đông thành Biện Kinh, người qua kẻ lại, ngựa xe như nước, ở hai bên đường đều chật ních các quầy hàng của các tiểu thương, bày bán bên trong là các loại hàng tết, thịt tươi, điểm tâm, chim sống, tranh tết, câu đối, đèn lồng, đủ mọi thứ, dân chúng đặt mua hàng tết qua lại không ngớt, tiếng rao hàng của các tiểu thương oang oang không dứt, tiếng dân chúng cò kè mặc cả vang lên liên tiếp, rộn ràng nhốn nháo, náo nhiệt phi phàm.