41 Nghe nha dịch hét lớn một tiếng, mọi người liền đồng loạt thối lui về sau, xa xa phía đông, một kiệu quan có bốn gã nha dịch vây xung quanh đang chậm rãi đi tới.
42 Hoàng tri huyện thất tha thất thểu bước lên kiệu quan, quay trở về nha môn. Chỉ bằng uy thế của một Huyện thừa mà có thể bức ép một vị Tri Huyện chật vật rút lui, đây quả là một chuyện xưa nay chưa từng thấy, vậy mà hôm nay lại xuất hiện ở cái Huyện Giang Phổ nhỏ bé này, chắc chắn từ nay về sau huyện Giang Phổ sẽ nổi tiếng trên quan trường.
43 Lúc Trần Oanh Nhi đến thì Tiêu Phàm vẫn còn đang xoa xoa cái trán đỏ bừng của mình, Trần Oanh Nhi nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái. - Trán ngươi bị làm sao vậy? Tiêu Phàm mặt không đổi sắc, khịt mũi, nói: - … Đụng trúng khung cửa.
44 Kinh sư Ứng Thiên, phủ lễ bộ hữu thị lang Hoàng Quan. - Ầm! Một tiếng động lớn phá vỡ sự yên tĩnh ở tiền đường, bọn hạ nhân sợ đến mức cả người run rẩy, cúi đầu nhắm mắt, không dám động đậy.
45 Chu Doãn Văn! Nghe thấy cái tên này, phản ứng đầu tiên của Tiêu Phàm theo bản năng liền muốn chạy. Một gã con rể của một gia đình buôn bán mà dám phun nước trà lên mặt của đương kim hoàng thái tôn điện hạ, tôn tử của Chu Nguyên Chương.
46 Cơm no rượu say, hai con ma men bắt đầu nâng nhau dậy. Tiêu Phàm nghiêng đôi mắt lờ đờ, vỗ vỗ khuôn mặt nản lòng của Chu Doãn Văn giả: - Không sợ rơi đầu thì ngươi cứ tiếp tục giả mạo làm Hoàng thái tôn điện hạ đi a, cơm rượu no say, ta đi đây.
47 Giang Phổ huyện vẫn như mọi ngày, trải qua vụ tranh đoạt quyền lực giữa Tri huyện và Huyện thừa, mọi người đều thầm chấp nhận sự thực này, mặc kệ có nguyện ý hay không.
48 Tiêu Phàm biểu tình ngại ngùng, vẻ mặt lo sợ xen lẫn xấu hổ thuật lại hết thảy mọi chuyện xảy ra giữa hắn và Hoàng thái tôn, Tào Nghị nghe xong nghẹn họng trân trối nhìn hắn thật lâu không nói lên lời.
49 Trong Trần phủ. Trần Tứ Lục với cái bụng no tròn lúc này vẻ mặt đang sung sướng hưởng thụ nữ nhi Trần Oanh Nhi đấm bóp chân ình. Dạo này tâm tình của Trần Tứ Lục khá tốt, trong cuộc đấu đá của Hoàng tri huyện cùng Tào huyện thừa hắn bị Tiêu Phàm ép phải về phe của Tào huyện thừa, và sự thật đã chứng minh hắn đúng, Tào huyện thừa đã không làm hắn thất vọng quả nhiên đã một tay nắm giữ Giang Phổ, mặc dù danh nghĩa là huyện thừa nhưng trên thực tế lại nắm toàn bộ quyền lực.
50 Đối với việc Trần Oanh Nhi đến đây thì quả thật Tiêu Phàm cảm thấy có hơi bất ngờ. Cô nương này đã xảy ra chuyện gì? Cách khá xa Túy Tiên Lâu mà lại chạy tới đây, nàng đói bụng hay là sợ ta tham bạc của tửu lâu? Chung quy không thể trách Tiêu Phàm có ý nghĩ xấu xa đối với thiên kim Trần gia.
51 Tiêu Phàm thật sự khóc không ra nước mắt. Cái cần đến cuối cùng cũng đã đến, đến cũng tốt, sớm hay muộn cũng có khác gì nhau, mà cũng đúng, nếu đánh Hoàng thái tôn mà không bị gì cũng không thể? Thế khác nào nói Vương triều Chu gia hết thảy đều là kẻ bất tài? Giờ khắc này hắn chỉ nghĩ tới một chuyện đó là chạy trốn, hắn hoàn toàn không muốn đưa đầu ra cho Chu Doãn Văn chém, như vậy rất là oan ức a.
52 Long xa Chu Doãn Văn vừa đi, mấy trăm người thuộc đội nghi thức nhanh nhẹn theo sau, bước nhanh ra khỏi thành, lên đường trở về kinh sư. Tiêu Phàm mân mê cái mũi đến phát đỏ, hắn nghĩ không ra, Chu Doãn Văn rầm rầm rộ rộ, phô trương thanh thế như vậy để làm gì? Từ xa chạy đến Giang Phổ làm cái gì? Chẳng lẽ giống như lời Tào Nghị: “Cố ý hù dọa mình vài câu, thấy mình sợ hãi cảm thấy sảng khoái, rồi té luôn? Tên này không khỏi quá dở hơi đi? Vương tôn công tử đều như vậy sao?” Nghĩ không ra thì hắn cũng không thèm nghĩ nữa.
53 Hoàng cung Đại Minh, bên trong điện Vũ Anh. Điện Vũ Anh ở phía tây của Hi Hòa Môn, mặt tiền rộng rãi, ba gian kéo dài, cùng với điện Văn Hoa ở phía đông đối ứng lẫn nhau giống như một văn một võ, điện Vũ Anh là nơi ở của Hoàng Đế khai quốc ra Đại Minh - Chu Nguyên Chương, bởi vì Chu Nguyên Chương dùng võ dùng lập quốc, cho nên Vũ Anh điện cũng thành nơi thường trú của Chu Nguyên Chương, ngày thường triệu kiến văn võ đại thần đều ở đại điện này.
54 Cuộc sống của Tiêu Phàm lại khôi phục bình thường, hắn hồn nhiên không biết, trong hoàng cung tại kinh sư, tính mạng của mình đã qua lại Quỷ Môn quan vài lần.
55 Tiêu Phàm xoa gáy trở về Trần phủ, Bão Cầm hoạt bát sớm đã chạy mất tăm. Trong tiền đường Trần phủ, Trần Tứ Lục đang đứng ngồi không yên chờ Tiêu Phàm.
56 Tiêu Phàm rời khỏi Trần phủ, tâm tình cũng rất nặng nề. Cự hôn là sai rồi? Không! Không sai! Trong đời có lẽ có rất nhiều chuyện khiến mình phải nhượng bộ, thỏa hiệp, thế nhưng cảm tình không được tính vào trong đó, là một góc mềm yếu cũng như thánh khiết nhất trong lòng người, bất kì nhượng bộ hay thỏa hiệp đều là hành động khinh nhờn nó.
57 Chu Doãn Văn tiếp tục than thở: - Hoàng tổ phụ đã dùng võ lập quốc, lại lấy văn trị quốc, từ thời khăn đỏ chống bạo Nguyên, tính ra cũng đã hơn bốn mươi năm.
58 Thời tiết của Giang Phổ huyện trở nên rét đậm, khi buổi trưa tới, bên ngoài cổng thành phía bắc xuất hiện một đám khất cái quần áo tả tơi. Danh từ khất cái chính là một trong những thứ xuất hiện từ xa xưa nhất, từ khi xã hội loài người phân ra giai cấp, khất cái cũng được sinh ra.
59 Thái Hư liên tục rên rỉ, mặt mũi bầm dập từ từ đứng dậy, các thực khách trong Túy Tiên lâu đã sớm chạy sạch. Thanh âm bi thiết của Tiêu Phàm lập tức biến thành kinh hỉ: - Đạo trưởng, ngươi không sao rồi chứ? Ta thật mừng.
60 Từ ngày đó trở đi, cứ vài ngày tiểu cô nương lại lục tục quay lại mấy lần. Tiêu Phàm phảng phất như hoàn toàn quên chuyện tiểu cô nương đã làm mình bị thương.