181 Dịch giả: Hùng Bá
Trong điện Vũ Anh.
Chu Doãn Văn trở thành hoàng đế thứ hai của Đại Minh vương triều.
Chu Doãn Văn luống cuống nhìn quần thần trang nghiêm quỳ bái hán, nội tâm kinh hãi, cảm giác này chưa bao giờ trải qua.
182 Dịch giả: Hùng Bá
Tiêu Phàm cả kinh, nhìn quanh thấy mọi người như đang chờ xem kịch nhìn mình, hắn khó xử cười nói:
- Hoàng tiên sinh, tại hạ thất thố, thật ngại quá.
183 Dịch giả: Hùng Bá
Trong điện Văn Hoa.
Hoàng Trừng bi phẫn muốn lấy cái chết giãi bày sự trong sạch được quần chúng khuyên giải an ủi cũng nguôi ngoai.
184 Dịch giả: Hùng Bá
Chu Doãn Văn không nói gì nhìn Tiêu Phàm. . .
- Tiêu thị độc, chúng ta nên làm gì để không tổn hại tới trẫm?
Tự nhận chính sách hoàn mỹ không tỳ vết, lại bị Tiêu Phàm như xối chậu nước lạnh vào mình, Chu Doãn Văn rùng mình, bao nhiêu nhiệt tình bay hơi mất tiêu.
185 Tiêu Phàm vội vàng lui, giống như tướng quân thua trân, lui vạn dặm nhanh như gió.
Chạy trốn, là một loại kỹ năng sinh tồn tối trọng yếu, nếu học không thông tất toi mạng.
186 Người với người ở chung, giao thông, à giao lưu trao đổi rất quan trọng.
Hôm nay Tiêu Phàm đã hiểu sâu sắc điều này
Tào Nghị, huynh đệ tốt a, vì bằng hữu không tiếc mạng sống.
187 Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phàm đi tìm Hoạ Mi, cuối cùng tìm được nàng trong nhà kho.
Hoạ Mi năm nay đã mười bốn, dần trổ mã thành tiểu loli vừa đáng yêu, ngây ngô thuần khiết, lại vừa phong tình khiến người động tâm.
188 Một Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ có trách nhiệm nên làm gì?
Có người phạm án phải bắt, có người nhổ nước miếng phải phạt, đây là một Chỉ huy sứ trọng nghĩa.
Tiêu Phàm hiện tại mang tinh thần trọng nghĩa mênh mông đến rối tinh rối mù, hắn cảm thấy mình đang là một việc vừa hữu ích với nhân dân lại cực kỳ thú vị.
189 Thành bắc Hội Tân lâu.
Không khí lâm vào khó xử, Tiêu Phàm và Chu Cao Toại khắc khẩu làm mọi người không được tự nhiên.
Đúng là một lần gặp gỡ không thoải mãi.
190 Tháng bảy năm Hồng Vũ ba mươi mốt.
Yến Vương vương tử, trước tiên đi phúng bái Chu Nguyên Chương, tỏ vẻ cực kỳ bi thương, sau đó chính thức mang triều phục Quận vương, vào cung yết kiến thiên tử Chu Doãn Văn.
191 Đuổi một đại thần nổi danh sử sách khỏi triều đình. . . Chuyện này không giống như việc người tốt nên làm, lộ ra ngoài thể nào cũng bị vạn người thoá mạ.
192 Phủ Hoàng Trừng.
Bầu không khí nội đường âm u, Hoàng Trừng ngồi ở chủ vị, lưng vốn thẳng tắp giờ còng xuống, nhìn già nua đi hẳn. Hoàng trừng nắm lấy tay ghế bành, ho khan một trận.
193 Hai chữ “háo sắc” là có thể đủ khái quát đa số nam nhân trên đời. Thế còn nữ nhân, ai có bản lĩnh dùng hai chữ để khái quát hết?
Rất khó, mỗi người phụ nữ đều hoàn toàn khác nhau.
194 Tiêu Phàm cất thánh chỉ chuẩn bị tiến cung, ngoái đầu lại nhìn Hoàng Trừng, lại do dự một chút rồi đến trước người hắn thành khẩn nói:
- Hoàng tiên sinh chịu khổ rồi, hôm nay thực bất đẵc dĩ, ngày sau từ Bắc Bình trở về tất sẽ đăng môn bồi tội.
195 Hoàng Trừng bị cách chức.
Từ đế sư nhị phẩm đứng đầu triều đình trở thành tri phủ ngũ phẩm, tới Sơn Đông nhậm chức, từ nay về sau mặt nhìn biển rộng, xuân về hoa nở,.
196 Đoàn quân rầm rộ đi đến Giang Bắc, sau đó liền thẳng tiến về phía Từ Châu, đây là trạm dừng chân đầu tiên. Hồi báo là Giang Đô quận chúa và Từ Oanh Nhi từ Từ Châu mà mất tích, cho nên Tiêu Phàm không thể không đến Từ Châu.
197 - Phương. . . Hiếu. . . Nhụ. . .
Tiêu Phàm há to miệng, thần sắc khiếp sợ người trung niên ngất xỉu trên sàn lẩm bẩm.
Tào Nghị nhức đầu, hiếu kỳ nói:
- Phương Hiếu Nhụ là ai?
Nhìn vào Tiêu Phàm khiếp sợ, Tào Nghị tức khắc hiểu rõ, trong mắt hung quang chợt lóe, âm trầm nói:
- Chẳng lẽ hắn là cừu nhân Tiêu lão đệ? Tào mỗ làm thịt hắn giúp ngươi, quản chi hắn là đại thần triều đình hay không, chúng ta cứ giết đi, ai tìm được chứng cứ chứ.
198 Tiêu Phàm đi Bắc Bình dĩ nhiên không phải du sơn ngoạn thủy, mà là đi công tác rất nguy hiểm liều mạng. Hiện tại đã nhận ra, Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không đưa Phương Hiếu Nhụ theo đi Bắc Bình.
199 Bắc Bình Yến vương phủ, Chu Lệ thần tình kinh ngạc đứng lên, gấp giọng hỏi:
- Cái gì? Kinh sư phái khâm sai bắc tuần?
Đạo Diễn hòa thượng sắc mặt trầm tĩnh, không vui không giận, nhấp một ngụm trà, nói:
- Không sai, kinh sư truyền đến báo, thiên tử lên ngôi, vì trấn an phiên vương khắp thiên hạ, đặc biệt phái khâm sai đại thần tuần tra các phiên vương, khao thưởng biên quân.
200 Ba, ba, ba. . .
Trong đại điện yên tĩnh, Tiêu Phàm không chút lưu tình hung hăng vỗ từng phát bôm bốp vào bờ mông nở nang của Trần Oanh Nhi.
Giang Đô trợn mắt đứng nhìn, giật mình nhìn tướng công vốn nho nhã giờ vì kích động và tức giận mà đỏ bừng, nàng che miệng, hoảng sợ nhìn Tiêu Phàm mà quên mất ngăn cản.