141 Trung đối lập với gian. Trung thần là từ trái nghĩa của gian thần. Gian thần đại biểu cho cái gì?Tham lam, giả dối, chuyên quyền, mưu lợi, hãm hại trung lương, phá hoại triều cương…Những điều này là nghĩa xấu.
142 Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Phàm tĩnh tâm tĩnh khí bắt đầu khổ luyện tuyệt kỹ ná cao su, vì muốn đạt hiệu quả cao nhất, hắn cố ý đào bùn đất ẩm ướt, sau đó đem bùn đất vê thành một đám bi đất, phơi dưới ánh mặt trời, làm thành đạn cho ná cao su.
143 Tiêu Phàm cùng Tào Nghị hai người được gia phó Cảnh phủ dẫn đường, chậm rãi đi vào nội viện Cảnh phủ. Xuyên qua hành lang gấp khúc, qua một thủy tạ (nhà xây cất bên cạnh hoặc trên nước, dùng làm nơi thưởng ngoạn hoặc nghỉ ngơi), đi trên một đường mòn u ám, Tào Nghị nghiêng đầu, dùng thanh âm không thể thấp hơn nhẹ giọng nói:- Đại nhân, ngài thật sự muốn bắt hung thủ?Tiêu Phàm gật đầu:- Đó là đương nhiên.
144 Tiêu Phàm cùng Tào Nghị mới vừa ra khỏi Cảnh phủ đại môn, Tào Nghị liền gấp không thể chờ được nói:- Đại nhân, hung thủ như thế nào biến thành hòa thượng?Tiêu Phàm cười nói:- Ngươi không cảm thấy hòa thượng rất đáng ghét sao?Tào Nghị nhìn vào nụ cười quỷ dị của Tiêu Phàm, khóe mắt nhảy dựng, thăm dò nói:- Đại nhân muốn nói tới loại hòa thượng nào?- Ví dụ như.
145 - Người ở bên trong nghe rõ, các ngươi lại bị chúng ta vây quanh, lập tức buông xuống. . . A? Ta vì sao lại nói lại?- Đại nhân, ngài lần trước bị đâm sau đó cũng bao vây bọn họ một lần.
146 - Tiêu Phàm! Ngươi dẫn người xâm nhập phủ đệ bổn vương, bắn thương phụ tá bổn vương, là ai cho ngươi lá gan làm bậy như thế?Chu Lệ ngữ khí như băng. Đạo Diễn chạy mất, Tiêu Phàm đúng lúc tâm tình buồn bực, nghe vậy thản nhiên nói:- Vương gia, Đạo Diễn là khâm phạm triều đình, hạ quan tróc nã hắn có gì không đúng? Trọng phạm sợ tội chạy trốn, hạ quan đương nhiên là hạ lệnh bắn chết, đây vốn là quy củ Cẩm Y vệ tập nã phạm nhân, điểm này không cần hạ quan nhắc nhở Vương gia chứ?Chu Lệ cười lạnh nói:- Khâm phạm triều đình? Trọng phạm? Tiêu Phàm, Đạo Diễn có phải là bị ngươi vu cáo hãm hại hay không trong lòng ta và ngươi biết rõ ràng.
147 Hồ Mạc Sầu, tên cổ là Hoành Đường, ở phía tây sông Tần Hoài, sở kiến thời lục triều. Chiếm hơn mười mẫu đất, từ xưa liền có mỹ danh "Giang Nam đệ nhất danh hồ".
148 Trương Tam Phong!Tiêu Phàm lập tức trong lòng hỗn độn. . . Ngơ ngác nhìn chăm chú lão đạo sĩ trước mặt này rất lâu, Tiêu Phàm duỗi tay, chỉ vào lão đạo sĩ, lúng ta lúng túng nói:- Ngươi.
149 Trương Tam Phong, người sáng lập ra phái Võ Đang. Người đời xưng là Trương thần tiên, Tam Phong tổ sư gia. Tiêu Phàm thật không hiểu được một Trương Tam Phong trong truyền thuyết dĩ nhiên lại là một người như thế này, khiến hắn ít nhiều có chút mất mát.
150 Trong điện, hơn mười chiếc đèn tinh xảo được treo cao ở trên đại điện, cháy mãnh liệt tỏa sáng giống như ban ngày. Chu Doãn Văn đứng bên cạnh long án, vẻ mặt lo âu không nói một lời.
151 Tiêu Phàm vừa dứt lời mọi người trong điện tức khắc ngẩn người sôi nổi nhìn về hướng Chu Lệ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc. Chu Doãn Văn vẻ mặt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Chu Lệ, xem ra hắn đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Tiểu Phàm.
152 - Bắc Bình quân báo đến đây?Tào Nghị uống ngụm rượu, trong ánh mắt toát ra vẻ hiểu được. Tiêu Phàm khoát tay, đưa cho hai vị cô nương hai thỏi bạc, trầm giọng nói:- Hai vị cô nương ra ngoài trước đi.
153 Trong Đại Hùng bảo điện Năng Nhân tự. Giang Đô quận chúa giơ cao đôi bàn tay trắng như phấn, lại nhẹ nhàng hạ xuống, đánh trên vai Tiêu Phàm một lần. Tiêu Phàm mắt nhanh, thừa cơ nắm cổ tay nàng.
154 Hỏa thế càng ngày càng mạnh. Ngọn lửa đỏ bừng tựa như độc xà hung tàn, tùy ý quấn quanh thiền phòng, rất nhanh nóc thiền phòng đã bị đốt cháy, từng đợt khói như ô long bay lên không trung.
155 Chu Lệ quả nhiên rất khảng khái. Tiêu Phàm dẫn Cẩm Y vệ nghênh ngang ly khai Yến Vương biệt viện còn chưa đến một canh giờ, một hàng xe ngựa liền từ cửa sau Yến Vương biệt viện chạy ra, trên xe chất đầy từng hòm từng hòm gỗ lớn, được một đám thị về Yến Vương mặt mũi bàm dập, ủ rũ áp giải đến Tiêu phủ.
156 Hoàng cung, Võ Anh điện. Chu Lệ đoan đoan chính chính quỳ gối trước mặt Chu Nguyên Chương, thở mạnh cũng không dám. Chu Nguyên Chương mặt không chút thay đổi ngồi sau long án, cúi đầu lật xem tấu chương của các đại thần, phụ tử hai người cứ lẳng lặng trầm mặc giằng co với nhau như vậy.
157 Trong Võ Anh điện. Bùm một tiếng, Tiêu Phàm sợ tới mức quỳ xuống. Chu Nguyên Chương đã sắc mặt tái xanh, hắn đã không dám ngẩng đầu nhìn, dù sao hắn biết, tâm tình lão Chu lúc này khẳng định không vui.
158 Trong Võ Anh điện. Thời tiết ấm áp nhưng bầu không khí trong điện lại lạnh thấu xương. Chu Nguyên Chương một đôi mắt ưng tản mát ra quang mang sắc bén mà âm lãnh, giống một con thú hoang tập trung nhìn con mồi sắp sửa bắt được.
159 Cẩm Y vệ Đồng Tri kiêm Đông Cung thị độc mạo phạm thiên uy nên bị Thiên tử hạ lệnh giam vào ngục. Tin tức này tựa như tiếng sấm nổ vang khắp nơi trong triều đình, các vị đại thần trong triều đình đều bị tin tức này làm cho choáng váng.
160 Một người bị bắt vào nhà giam lại bày ra cái tư thế cao cao tại thượng này, thật sự không thể không khâm phục tinh thần của hắn nha. Dám ở trong ngục của Cẩm Y vệ mà nghênh ngang hơn nữa lại còn yêu cầu một phòng sạch sẽ nữa, đại khái trong lịch sử của Minh triều cũng có một mình Tiêu Phàm mới có đảm lượng như thế.