121 Giải Tự không tự chủ quay đầu nhìn Tiêu Phàm, lại thấy Tiêu Phàm vô cùng hòa ái hướng hắn nhe răng cười, hàm răng trắng hếu trong ánh đèn cung đình lộ ra vẻ hết sức kinh người.
122 (Lại một chương cười không kịp bịt mồm, may mà vẫn đủ hàm răng)Bên trong Phụng Thiên điện hoàn toàn yên tĩnh. Ngoài điện bình minh đã lên, trời sáng mau quá, song trong điện lấy Hoàng Trừng cầm đầu một đám Thanh Lưu tâm tình của bọn hắn vẫn bị vây trong bóng tối, hôm nay lâm triều thế cục nghịch chuyển kinh thiên, làm bọn hắn từ trong đáy lòng cảm thấy sợ hãi, run sợ.
123 Lưu Tam Ngô bỗng nhiên khàn giọng hét lớn:- Bệ hạ, cái này không phải là. . . - Lưu lão đại! Trên Kim điện sao lại lớn tiếng như vậy, rất không có lễ phép, bọn quan Ngự sử sẽ hạch tội ngươi đấy, bọn họ rất lợi hại , hạ quan mới vừa rồi thiếu chút nữa bị bọn họ nói mà.
124 Bọn hắn âm hiểm, độc ác, xảo trá. Bọn hắn hãm hại trung lương, bọn hắn nịnh nọt quân thần, bọn hắn hại nước hại dân, hết thảy từ xấu xa trong cuộc sống chính là để hình dung bọn hắn.
125 Không lâu sau, rèm cửa trong phòng xốc lên, Lưu Tam Ngô thân mặc thường phục, vẻ mặt sắc lạnh bước vào. Tiêu Phàm nhanh chóng đứng dậy thi lễ, nói:- Hạ quan ra mắt Lưu lão đại nhân.
126 Thời điểm Tiêu Phàm cùng lão bất tử Thái Hư ra khỏi Hội Tân Lâu, vẻ mặt hai người đều rất mãn nguyện. Thái Hư được ăn mặt mày hồng hào, mà Tiêu Phàm dường như trút bỏ được khúc mắc tích trong đáy lòng từ lâu.
127 Kinh sư ban đêm, hàn ý dày đặc, tiếng kêu cứu của Tiêu đại gian thần vang vọng khắp kinh sư. Sớm nên kêu cứu, có lẽ hai người bị thích khách truy sát đến quá mức khẩn trương, vì thế không hẹn mà cùng xem nhẹ, chỉ lo ngây ngốc chạy trối chết, hoàn toàn quên mình đang chạy trên đường chính kinh sư, Tiêu Phàm lại là Cẩm Y vệ Đồng Tri hoành hành thiên hạ, phía sau hắn có tổ chức có thể nương tựa.
128 Thái Hư thấy Tiêu Phàm đánh thích khách như thế dù suy yếu mà vẫn vui mừng nở nụ cười. - Đồ đệ, thôi, ngươi dừng lại đi, cẩn thận sát sinh, ngươi có tâm làm giúp vi sư bớt giận, vi sư ta đã rất vừa lòngTiêu Phàm ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn hung hăng đánh thích khách.
129 - Để ta tự điều tra, đây là ý của bệ hạ?Trong nội đường Tiêu Phủ, Tiêu Phàm trừng mắt nhìn Chu Doãn Văn đi truyền khẩu dụ. Chu Doãn Văn cười hì hì hai tiếng, nói:- Không sai, hoàng tổ phụ nói, chuyện ngươi bị ám sát mà ngươi là Cẩm Y vệ Đồng Tri, chuyện này liền giao cho ngươi xử trí.
130 - Người ở bên trong nghe đây, cho các ngươi thời gian một nén hương, nén hương tàn mà không thấy bạc ta sẽ giết con tin! Ta thật sự sẽ giết con tin đấy!Thanh âm chói tai vẫn vang lớn ngoài biệt viện của Yến Vương.
131 Bên ngoài biệt việt của Yến Vương, mọi người giúp Tiêu Phàm mang mấy rương bạc nặng trịch đi thẳng tới ngõ nhỏ tối đen, đến góc cuối hẻm thì dừng lại.
132 Ý của hắn là, ngươi trộm Ngọc phật của bần tăng, giờ lại muốn bần tăng bỏ tiền ra chuộc lại?Đạo Diễn không dám tin trên đời này còn có đạo lý vô sỉ đến như vậy.
133 Mặt trời dần lên, đêm xuân qua đi, lửa than ấm áp trong lò đã sớm tắt. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa màu đỏ thắm, chiếu rọi ba thước vuông bên trên long án.
134 - Oanh nhi… Nhanh cứu ta!Bóng hình Giang Đô quận chúa vội vàng chạy vào tiệm bán son phấn Giang Nam Tiếu nhất thời mang theo một trận gió thơmĐám thị vệ trong ấy sớm đã không còn, Trần Oanh Nhi có chút ngạc nhiên vội vàng đứng lên, bước ra tiếp đón:- Quận chúa, người sao vậy?Bàn tay mềm mại của Giang Đô quận chúa nắm chặt lấy cánh tay của Trần Oanh Nhi giống như người sắp chết đuối vớ được cọc, thần sắc lo sợ, hoảng hốt nói:- Oanh nhi, không tốt rồi, Hoàng tổ phụ đã hạ chỉ cho quan viên của Khâm Thiên giám chọn ngày để ta cùng với Cảnh Tuyền thành hôn.
135 Bên trong Tiêu phủ. Vẻ mặt Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ của Giang Đô quận chúa, ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin. - Ý của quận chúa điện hạ là người… khụ khụ người muốn gả cho hạ quan sao?Tiêu Phàm ngẩn người, đến bây giờ cũng không thể nào tiếp nhận được sự thật này, có câu hát hát như thế nào ấy nhỉ?Trên trời rớt xuống một Lâm muội muội.
136 Tiêu Phàm tự nhốt bản thân của mình ở trong nhà mà than ngắn thở dài. Một việc hương diễm phiền phức này đang chờ hắn giải quyết. Giang Đô quận chúa bộ dạng quốc sắc thiên hương hơn nữa tính cách lại dịu dàng quả thực là lão bà lý tưởng của các nam nhân trên đời này càng không phải nói trên người nàng còn mang hào quang của Hoàng gia, một lão bà như vậy đốt đèn lồng đi khắp nơi cũng không thể tìm được a.
137 Yến vương rời khỏi Tiêu phủ, trước phòng có chảy một ít máu tươi trong đó có cả Tiêu Phàm lẫn Yến vương. Lần này bởi vì Tiêu Họa Mi mà xảy ra tranh chấp, hai người đều ngang tay không ai chiếm được tiện nghi của ai cho nên cũng rất ăn ý mà bỏ qua việc này.
138 Có mỹ nữ xông vào trong nhà tìm mình, điều này quả là khiến cho người ta sung sướng. Trên mặt Tiêu Phàm nhanh chóng xuất hiện nụ cười. - Ngươi gọi là Mặc Ngọc?- Đúng vậy?Mỹ nữ được gọi là Mặc Ngọc chớp mắt không ngừng, vẻ mặt hiện lên vẻ lo lắng.
139 Đối với Tiêu Phàm mà nói, làm cho hôn sự giữa Giang Đô quận chúa và Cảnh Tuyền không thuận lợi chỉ giống như một cái nhấc tay. Tiêu Phàm chỉ sợ phản ứng của Chu Nguyên Chương, một khi bỏ qua Chu Nguyên Cương, hắn chỉ cần lôi ra một cái cớ cũng có thể làm cho hôn sự Giang Đô quận chúa và Cảnh Tuyền liền thất bại.
140 Bên trong Võ Anh điện, Chu Nguyên Chương đang cùng Chu Doãn Văn và các đại thần đứng ở sảnh đường. Tiêu Phàm tối qua mới làm xong chuyện xấu giờ phút này đang mặc quan phục rạng rỡ như không có việc gì.