81 Tiêu Phàm không phải là một tên đệ tử tốt, điểm này Hoàng Tử Trừng sớm đã nhận ra. Lúc trước còn chưa gặp mắt hắn, đã nghe Chu Doãn Văn hào hứng đề cập qua.
82 Đình trượng ( Phạt roi) – xuất hiện từ đời nhà Tùy, đến thời nhà Minh thì được sử dụng nhiều và phổ biến nhất, là loại hình phạt Hoàng đế dùng để trừng phạt hay răn đe những quan lại phạm những tội nhẹ hoặc bất kính với các vị đại thần, tuy nhiên cũng có không ít quan lại thậm chí là đại thần công quốc từng bị chết dưới hình phạt này.
83 Hắn biết lý do mình phải chịu như thế này là bởi vì vị “Hoàng Tử Trừng” kia tố cáo. Thế nhưng không ngờ người đi tố cáo cũng bị đánh. Chẳng qua giờ khắc này hắn cũng không quan tâm đến điều đó làm gì.
84 Bầu không khí hiện giờ cực kỳ nặng nề và áp lực, có thể nói từ sau khi Chu Nguyên Chương bãi bỏ tổ chức Cẩm Y Vệ vào năm Hồng Vũ thứ hai mươi sáu đến nay chưa từng xuất hiện trở lại.
85 Tiêu Phàm nghe được hắn nói tên, trong lòng kinh hãi không thôi. Tên này rất quen à nha. Lý Cảnh Long là ai? Trong lịch sử có rất nhiều lời bình luận về hắn:“ Ngu ngốc mà ra vẻ, ham sắc, vô năng, luôn tự ình là đúng.
86 Hôm nay, ngồi ở nơi này đều là bốn vị đại thần trong triều, đều có quan hệ cá nhân tốt với Hoàng Tử Trừng. Bọn họ cả đám người mặc thường phục bình thường, thần sắc bình tĩnh ngồi trong nội đường, chậm rãi uống trà nói chuyện phiếm.
87 Hắn khẽ nheo mắt lại cẩn thận dò xét nét mặt vị Phiên Vương trước mặt. Phiên Vương thân là Hoàng tử, là Vương gia chí tôn, tại kinh sư lại bị người khác ức hiếp mà vẫn thản nhiên như không, quả thật không phải bình thường.
88 Từ điểm đấy trên người Giải tài tử có thể thấy được manh mối. Kẻ đọc sách nếu không phải là thiếu ngân lượng thì làm gì dám đến Cẩm Y Vệ mà đòi bạc? Tiêu Phàm cảm thấy rất áy náy, hắn cũng không muốn hãm hại phần tử trí thức này.
89 . . . Thời buổi này, trung thần thiệt không dễ làm mà, mang danh trung thần thanh kiêm thì mỗi khi người khác tới tặng quà thì phải trả lại toàn bộ mà trong lòng đau như cắt (nước mắt đầm đìa, trym lìa khỏi ổ), không trả lại thì sợ mất thanh danh liêm khiết, nhưng nếu không nhận thì sợ rằng họ bảo khinh người, làm cao….
90 Tại cửa Vũ Anh Điện, Chu Doãn Văn do dự một chút: - Tiêu Phàm huynh đệ, Doãn Văn đi trước, đợi sau khi hoàng tổ phụ triệu kiến ngươi xong, ta lại một mình hướng hoàng tổ phụ can gián.
91 Chu Nguyên Chương đại nộ long nhan, tức giận đến run cả người, chòm râu trắng như tuyết run bần bật. Đôi mắt sắc bén toát ra sát khí, tựa như những lưỡi dao cạo tới cạo lui trên người Chu Lệ.
92 Chu Nguyên Chương khôi phục lại vẻ thong dong, tựa đầu vào ghế hai mắt nhắm hờ lại tựa như lão hổ đang nghỉ ngơi, dường như đã hoàn toàn quên mất sự tình vừa phát sinh ở Ngự Hoa Viên, từ nét mặt già nua không nhìn ra chút nào biểu cảm.
93 Chuyện này nhìn qua thì hương diễm nhưng thực ra lại chẳng được như vậy. Nếu để Tiểu Phàm thực lòng chắc chắn sẽ nói: tiểu nương xuống tay thật nặng a! Một cô nương thoạt nhìn yểu điệu không ngờ xuống tay lại kinh khủng như vậy, khiến cho Tiểu Phàm suýt nữa thì trứng chạy lên cổ.
94 Tiêu Phàm là một quân tử, bất kể người khác nhìn nhận ra sao thì chính hắn vẫn cho là như thế. Quân tử đáng quý ở chỗ đó là: người khác tới cửa nhà đập phá mà hắn còn hảo tâm chỉ đường giúp, thậm chí còn thuận tiện cung cấp luôn cho họ binh khí.
95 Hoàng Tử Trừng đứng giữa đám gia đinh, cả người từ trên xuống dưới dính đầy chất dơ bẩn, tức giận phùng mang trợn má đi qua đi lại. - Yến vương, ngươi khinh người quá đáng.
96 Tiêu Phàm tiến vào, sau đó cúi đầu lạy: - Thần Tiêu Phàm, phụng chiếu kiến giá, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Chu Nguyên Chương ngồi sau long án lật sách, mí mắt cũng không động lạnh nhạt nói : - Bình thân.
97 Nghiệt đồ, nghiệt đồ. Nét mặt Thái Hư tái xanh, cả người giận đến run rẩy. Tiêu Phàm xấu hổ cúi đầu nói: - Sư phụ bớt giận. - Khi sư diệt tổ a, sư môn bất hạnh a.
98 -Vậy Tiêu Phàm đắc tội với ngươi như thế nào, có thể nói cho dân nữ được không? Trần Oanh Nhi nét mặt như hoa, hỏi. Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Đô quận chúa tựa như xuất huyết, dùng sức lắc lắc đầu: - Không được, chuyện này không thể nói với ngươi, chuyện này nếu nói ra, ta sẽ không sống nổi, tuyệt đối không thể nói.
99 Diễn viên chính trong chuyện phiền toái này đồng chí Tiêu Phàm của chúng ta vẫn hồn nhiên không biết, lúc này vẫn còn đang mơ mơ màng màng. Nguy cơ tài chính của Cẩm Y Vệ được hắn một tay giải quyết, của hàng ở Kinh sư và khu Nam Trực Lệ đã mở sau đó Cẩm Y Vệ chấp hành, mệnh lệnh của Chu Nguyên Chương, bắt và giết một số lớn đại thần ăn đút lót của phiên vương, làm cho con dân thiên hạ biết được tâm tư của hoàng thượng, tức khắc đem đám đại thần trong triều đình chấn kinh.
100 Trong điện, tiếng tranh cãi ầm ĩ. Chúng đại thần ngoan cố thà chịu chết cũng ép Chu Nguyên Chương không thể không nhận sai, trước mặt mọi người đang thảo luận lời thánh nhân mà thoát Long nội y như vậy thật là việc không đúng mà.