261 Bằng trực giác, Tiêu Duệ cảm thấy bụng dạ của công chúa Thổ Phiên này rất sâu, có thể quy về loại phụ nữ không đơn giản. Loại khí chất ầm trầm này, xuất hiện trên người một công chúa Thổ Phiên trẻ tuổi, khiến Tiêu Duệ cảm thấy rất buồn cười, trong lòng không tự chủ sinh ra vài phần cảnh giác với nàng.
262 Dương Ngọc Hoàn vẫn nhớ mẫu thân già ở Ích Châu. Mặc dù hiện giờ Dương mẫu ở Ích Châu, có Dương tam tỷ chiếu cố và Dương Quát phụng dưỡng, áo mặc đồ ăn sung túc, cuộc sống cũng rất tốt.
263 - Không thể nào, hẳn vậy. Chẳng qua, nếu nàng đến đây, gặp nàng cũng không ngại, muội đoán, chắc chắn nàng đến cầu hôn cho ca ca nàng, hì hì. Tiêu Nguyệt nhíu mày:- Vậy tỷ đi gặp nàng.
264 Đông đông đông!Tiêu Duệ nhẹ nhàng gõ cửa. Tiêu Nguyệt đang yên lặng mà ngồi trên giường, nghĩ tâm sự của mình. Đối với tương lai, nàng cũng không có lo lắng nhiều lắm, ít nhất cho tới bây giờ, nàng còn không có ý niệm tái giá người khác trong đầu.
265 Tiếng nghị luận lập tức nổi lên bốn phía trong triều đình, triều thần và đám quyền quý đang suy xét dụng ý của hoàng đế, nhưng Tiêu Duệ lại nghĩ tới một chuyện, trong lòng ngưng động: hay là, Đô Tùng Mang Bố Kết này chuẩn bị thị uy với mình thông qua Lý Long Cơ?Nhưng không đợi Tiêu Duệ nghĩ, Cao Lực Sĩ lại công khai tuyên đọc chiếu thư của Tán Phổ Thổ Phiên hoàng đế Đại Đường ngự phê “Thổ Phiên phóng thích nông nô… quản lý bãi bỏ chăn nuôi”, trên chiếu thư này rõ ràng có chứa sắc thái chủ đạo của hoàng đế Đại Đường, tiến hành giới định chặt chẽ mà chu đáo, đối với số lượng nông nô và diện tích đất đai các quý tộc Thổ Phiên có được, yêu cầu quý tộc Thổ Phiên trong vòng một tháng, phóng thích nông nô ngoài vòng hạn nghịch cho phép, Thổ Phiên vương thất thừa nhận thân phận bình dân của những nông nô này, dựa theo nhân khẩu phân phối đất đai thu trở về cho bọn họ.
266 Thịnh Đường cởi mở, tin tức triều đình lan truyền ra dân gian rất nhanh chóng. Tin tức này chợt trờ thành tin lạ trong miệng dân chúng Trường An, mà càng làm cho người ta nói chuyện hăng say chính là, nghe nói An Nhạc quận vương Lý Dược mới phong này, không ngờ là vì tỷ tỷ của Tĩnh Nan quận vương Tiêu Duệ mà buông tha vương vị.
267 Nếu không phải nguyên nhân thân thể, nếu không phải Tiêu Duệ ngang trời xuất thế, Lý Lâm Phủ chưa đến mức như thế. Thế nhân đều biết Lý Lâm Phủ là một trong số ít gian thần Đường triều, lại không biết, Lý Lâm Phủ cũng không phải “không học vấn không nghề nghiệp gian thành tính” giống như sử sách ghi lại, trong lòng cũng có trời đất.
268 Ngay khi văn võ cả triều nhất là thần tử bỏ đá xuống giếng cảm thấy lo sợ bất an, hoàng đế lại chuyển đề tài câu chuyện:- Tuy rằng Lý Lâm Phủ trung tâm như một đối với trẫm, nhưng mấy năm nay hắn độc đoán chuyên quyền, chặn đường dân nói, cũng đều không phải giả dối.
269 Tiêu Duệ biết, chỉ sợ chính mình không đợi được lúc Lý Nghi sinh ra cốt nhục sau khi mình tới Đại Đường. Bản thân không thể canh bên người nữ nhân của mình, trong lòng hắn tràn đầy tiếc nuối và áy náy, nhưng hắn cũng không thể biểu hiện ra cái gì trước mặt Lý Nghi, bởi vì hắn không có lựa chọn.
270 Tiêu Duệ và Lý Nghi ôm nhay mà nằm, kỳ thật một đêm này không làm sao ngủ, gần như là một đêm nói chuyện tư mật vợ chồng. Sắp tới biệt ly, cho dù Tiêu Duệ hay là Lý Nghi, trong lòng đều tràn ngập không muốn, nhất là Tiêu Duệ, Lý Nghi sắp sinh con, làm trượng phu không thể canh bên người thê tử, hắn cảm thấy cực kỳ áy náy.
271 Các châu quận Hà Tây thuộc về Lũng Hữu Đạo quản lý, tuy rằng tết Nguyên Tiêu ở các châu phủ hành lang Hà Tây không tráng lệ như trong thành Trường An, nhưng rất là náo nhiệt.
272 Tiêu Duệ liền đi đến giữa sân cho Kim Cương Trí thấy rõ, cử chỉ của thanh niên hoa phục này khí độ bất phàm, liền nhìn nhiều hơn hai lần, đột nhiên thấy hắn nghe giảng đến nửa chừng lại muốn rời đi, không khỏi bắt chuyện một tiếng.
273 Hồn nhiên chưa phát giác ra, không ngờ đây là ông chủ lớn sau màn của sản nghiệp Tiêu gia. Tiêu Duệ cùng Lý Tự Nghiệp và Lệnh Hồ Xung Vũ hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu không bao lâu, vài sai dịch quan phủ và quân binh xông vào trong tửu quán, thủ lĩnh sai dịch vừa vào cửa liền nghênh ngang vỗ trước quầy tửu quán, quát to một tiếng:- Giao nộp tiền ước lệ lui tặc, nhanh chóng, lão tử còn có công vụ trong người.
274 Hắn đối nhân xử thế luôn cẩn thận, đã biết đoàn người đơn độc ở trong thành Sa Châu này, tuy rằng đám người Lý Tự Nghiệp dũng mãnh vô địch, nhưng dù sao người ít không đánh lại số đông, nếu Mã Lượng bí quá hóa liều, sẽ đặt bản thân vào cảnh ngộ nguy hiểm không cách nào tự thoát.
275 - Ngay cả khi Quận Vương xuống tay với lão phu, cũng xin Quận Vương để lão phu nói rõ ràng. Tiêu Duệ bĩu môi:- Tâm tư của lão tiên sinh, Tiêu mỗ rõ ràng trong lòng, chúng ta liền hiểu lòng mà không nói đi.
276 Ca Thư Hàn cười lạnh một tiếng, cười cười với Đô hộ phủ trưởng sứ Củng Hạ một bên:- Củng đại nhân, lưu dân người Thoán và Trung Nguyên tiến vào đã an bài thỏa đáng chưa? Nhất là người Thoán, đây là chuyện tình Tiêu Quận Vương dặn dò, chúng ta cũng không thể khinh thường…Củng Hạ là một người trung niên tâm tính trầm ổn ít lời, hắn yên lặng gật đầu:- Phó sứ đại nhân, dựa theo đại nhân an bài, ta đã phái người an bài một bộ phân lưu dân Trung Nguyên tại vùng Thả Mạt và Nhược Khương, mà một bộ phận khác thì xuôi nam, an bài ở hạ du sông Xích Ngọc.
277 Vào đại sảnh phủ Đô hộ, Tiêu Duệ tự đi vào trong. Sau đó, Ca Thư Hàn mang theo một đám quan liêu tướng lãnh của phủ Đô hộ, dựa theo thứ tự phẩm bậc chức quan vào trong.
278 Đám người Ca Thư Hàn vội vàng tiến lên cầu tình, nhưng tiếc rằng Tiêu Duệ đã quyết tâm muốn lấy Phu Mông Lăng khai đao, như nào có thể nghe vào. Thấy thái độ Tiêu Duệ kiên quyết, Ca Thư Hàn tính tình linh hoạt, sắc bén cũng chỉ thầm than một tiếng rồi thôi.
279 Trong nhất thời, địa vị người Thoán ở Tây Vực tăng cao trên diện rộng, không chỉ bởi vì dưới sự hòa giải của phủ Đô hộ An Tây, Yên Vương chịu đòn nhận tội với Nữ Vương người Thoán A Đại, còn bồi thường không ít trâu, dê ngựa, càng bởi vì không ngờ người Thoán có được loại vũ khí siêu cấp này.
280 - Lão già kia trước đừng khen ngợi trẫm, ngươi có biết vì sao trẫm lấy hai tên này cho hai đứa bé?Cao Lực Sĩ dừng lại, đột nhiên cười nói:- Hoàng thượng, cô bé tên “Tiêu Ngọc” này, tất là hoàng thượng lấy một chữ trong tên Tiêu Duệ và tục danh của công chúa Hàm Nghi mà thành.