241 Tiêu Duệ ôm loại tâm tư này, đẩy cửa phòng Lý U Lan ra, rồi đi thẳng vào. Lý U Lan đang đứng bên giường không biết si ngốc nghĩ ngợi tâm sự gì, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, quay đầu liếc lại, vẻ bối rối cùng cô đơn chợt lóe rồi biến mất trong mắt.
242 Lý Đằng Không đoán đúng, Tiêu Duệ tới Phù Dung Các đích thật là gặp lại nữ vương người Thoán A Đại. Tuy rằng người Thoán đang di chuyển tới Tây Vực, nhưng A Đại vẫn mang theo một số người nửa đường lại tới Trường An.
243 Tuy rằng Lý Lâm Phủ lấy danh nghĩa dưỡng bệnh trốn trong nhà đóng cửa không ra, nhưng cho dù hắn ngồi trong thư phòng xa hoa của Lý gia, vẫn rõ ràng đối với tình huống trong thành Trường An.
244 Trước sau đi vào Tiêu gia, dẫn đầu chính là nữ vương người Thoán, mà một phen này, dĩ nhiên trở thành nữ nhân của Tiêu Duệ. Nghĩ đến đây, mặt phấn A Đại ửng đỏ.
245 Lý Long Cơ bên cạnh phát ra tiếng giọng mũi thản nhiên, thân thể hơi giật. Tiêu Duệ đột nhiên cả kinh, đột nhiên thu hồi tay lại, mặt đỏ lên cúi đầu nói:- Mẫu phi!Một tiếng “mẫu phi” này tiêu tan hoàn toàn dục vọng của Võ Huệ Phi, cũng khiến trong ánh mắt ngập nước nhiều hơn một chút ai oán và cô đơn.
246 Nương theo lúc này, Tiêu Duệ chậm rãi chau chuốt tâm sự của mình. Trong mắt hắn, làm hoàng đế Đại Đường, Lý Long Cơ có nhiều biện pháp tránh lần nguy cơ này.
247 Hắn ẩn nhẫn hơn mười năm, cũng tìm cách hơn mười năm, mà buổi tối ngày hôm nay, chính là thời khắc cuối cùng hắn ngả bài với Lý Long Cơ. Trên dưới triều dã Đại Đường, bao gồm Lý Lâm Phủ bên trong, ai cũng thật không ngờ, thân vương hoàng thất luôn luôn không hỏi triều chính chỉ quyến luyến giữa cảnh thiên nhiên, rất có phong phạm danh sĩ này, không ngờ có một bộ mặt lạnh lùng cấp tiến, không ngờ có thể âm thầm nắm cấm quân của hoàng đế trong tay.
248 - Kỳ Vương điện hạ, tâm tư tốt. Tiêu Duệ cao giọng nói xong, bước chân đi đến cực kỳ nhẹ nhàng, ở phía sau hắn, một trận gió lạnh vọt vào, mười mấy sĩ tốt Võ lâm quân như lang như hổ chợt xông vào trong phòng.
249 Thân thể Phong Lang run rẩy kịch liệt, thiếu chút nữa ngã xuống từ trên lưng ngựa. Hắn ôm lấy đầu ngựa, nắm chặt dây cương, quay đầu lại run giọng nói:- Tướng quân, chúng ta tru sát phản nghịch, nhưng phản nghịch ở đâu? Ngài nói có di chiếu của tiên đế, nhưng di chiếu của tiên đế ở chỗ nào?Vẻ mặt Mao Thọ co giật.
250 Trong không khí tràn ngập áp lực và hiu quạnh. Đám văn võ đại thần này mang theo tâm tình lo lắng và khiếp sợ rời khỏi nhà lao tới hoàng cung, mãi đến giờ phút này, trong lòng còn chưa bình tĩnh trở lại.
251 Tạm thời Lý Long Cơ không động được Lý Tông, trước mắt hắn cần ổn định thế cục trong triều. Đương nhiên, nếu Lý Tông vẫn muốn tới tham gia lần náo nhiệt này, Lý Long Cơ cũng kiên quyết không để lại tai họa nữa.
252 Hoàng đế cũng không nói ra điều gì nhưng mỗi người đều biết rõ trong lòng. Cho nên, cũng không ai dám đưa ra chất vấn, ở giờ phút quan trọng này, ai cũng không muốn đụng vào họng súng Lý Long Cơ.
253 Tiêu Duệ đối xử rất trọng hậu với Trương Võ Dương, người trong Tiêu gia cũng không dám quá lãnh đạm vơi hắn, lại sắp đặt hai hạ nhân chuyên môn hầu hạ mọi sinh hoạt thường ngày của hắn.
254 Ca Thư Hàn nhìn Tiêu Duệ cùng A Đại sóng vai tiến vào, sắc mặt ôn nhu, thân mật, trong đầu cũng phần nào đoán được ý đồ lần viếng thăm này của Tiêu Duệ.
255 Đương nhiên là hiện tại không thể ăn, không đại biểu là buổi tối cũng không thể ăn. Chỉnh lý y phục, thì thầm mấy câu, sắc mặt A Đại càng lúc càng đỏ ửng.
256 Đương nhiên như vậy cũng không có nghĩa là quan hệ của nàng với Lý Nghi, Lý Đằng Không, Chương Cừu Liên Nhi và A Đại không tốt. Chỉ là khách quan mà nói thì nàng với Dương Ngọc Hoàn thân cận hơn thôi.
257 Dương Ngọc Hoàn trầm giọng nói. - Sự tình trước kia, ta liền coi như không có. Nhưng từ hôm nay trở đi, nếu các ngươi còn ở lại Tiêu gia một ngày, thì phải tuân thủ gia quy…Nếu trong các ngươi có ai không hài lòng có thể nói với ta.
258 - Phu nhân, không. Tiêu Nguyệt thở dài, vô vọng nhìn trượng phu trước mắt ngày càng xa lạ ngày càng khiến nàng cảm thấy buồn nôn này, một câu cũng nói không nên lời.
259 - Tỷ tỷ. - Tử Trường, đệ đã đến rồi. Tiêu Nguyệt quay đầu lại, cười cười, nhưng rất hiển nhiên, nụ cười này có chút miễn cưỡng. Tiêu Duệ không biết an ủi nàng như nào mới tốt, do dự nửa ngày, cũng không có mở miệng.
260 Tin tức này cũng chợt truyền bá trong thành Trường An, vô tình, rất nhiều dân chúng Trường An vô hình trung đều đứng một bên Đô Tùng Mang Bố Kết: trải qua một lần cầu hôn quỷ dị xen lẫn hài kịch như vậy, ác cảm và cảm giác chán ghét bài xích của người Trường An đối với Tán Phổ Thổ Phiên coi như cũng rơi xuống không ít.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100