121 Ba người ngồi bên bờ đầm. Bạt Phong Hàn nói: "Ngày hôm ấy, sau khi ta và Quân Du rời khỏi Tương Dương thì liền đi đường bộ tới Lạc Dương, ba ngày sau thì tới Nam Dương quận.
122 Hạn kỳ mười ngày, nháy mắt đã trôi qua. Lúc ba người rời khỏi Đại Hồng Sơn đều cảm thấy bản thân đã hoàn toàn thay đổi. Bạt Phong Hàn thoạt nhìn có vẻ gan to hơn trời, nhưng kỳ thực lại vô cùng cẩn thận, dọc đường luôn dùng mọi thủ đoạn để dò la tung tích địch nhân, tránh chuyện trúng phải mai phục bất ngờ.
123 Tiền Độc Quan hạ lệnh một tiếng, hơn hai mươi đại hán kình trang lập tức ào lên vây lấy Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tấn công không ngừng nghỉ, rõ ràng là muốn dùng chiến thuật biển người hòng tiêu hao thể lực hai gã.
124 Bạt Phong Hàn hạ thấp giọng ghé miệng sát tai hai gã nói: "Lùi lại thì sẽ không sợ bị nhìn thấy nữa. " Hai gã lùi lại theo y, dán sát lưng vào vách đá trơn tuột, ẩn mình sau dòng thác, trừ phi có người đi qua dòng thác, bằng không đừng hòng phát giác ra bọn gã đang ẩn núp bên trong.
125 Cả ba đều chưa hề tưởng tượng sẽ gặp phải Lý Mật ở đây, nhất thời cũng luống cuống không biết phải làm sao. Lý Mật là cao thủ hãn thế trong thiên hạ, uy danh còn vượt quá cả Đỗ Phục Uy, năng nhân trong đám thủ hạ nhiều không kể xiết, cho dù ba người bọn Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn có tràn đầy tự tin, lúc này cũng chỉ nghĩ đến việc đào tẩu thế nào để không bị phát hiện, chứ không còn tính đến chuyện tìm Tiền Độc Quan tính nợ nữa.
126 Lúc Từ Tử Lăng nhìn thấy Bạch Thanh Nhi, mới thật sự hiểu được ý Bạt Phong Hàn nói gì. Bạch Thanh Nhi lúc này đang đứng dựa vào khung cửa sổ, toàn thần chú ý nhìn về phía hoạ thất.
127 Ba người kinh hãi đứng dậy, định thần nhìn kỹ, đều cảm thấy ngạc nhiên. Dưới ánh trăng sáng, một con thuyền nhỏ đầu đuôi đều hẹp, trên thuyền có một cây sào trúc, trên sào trên một ngọn bát giác cung đăng rất tinh sảo, nhưng ngoại trừ chiếc thuyền trống không ra thì một bóng quỷ cũng chẳng thấy đâu.
128 Từ Tử Lăng ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, chăm chú nhìn xuống mặt hồ phản chiếu những đám mây trắng bồng bềnh, tâm trạng thư thái lạ thường. Đối với gã, thế gian này ngoại trừ Khấu Trọng ra, chỉ còn mình Tố Tố là có thể khiến gã phải lo lắng, những người khác cơ hồ như đều có một khoảng cách rất xa, ấn tượng mơ hồ.
129 Loan Loan giống như một tiên nữ hạ phàm, yểu điệu thướt tha lướt tới trước bàn của ba người, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế còn lại giữa Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn.
130 Tảng sáng. Từ Tử Lăng và Khấu Trọng nấp trong một khu rừng thưa trên một ngọn đồi nhỏ bên dưới chân Thiếu Thất Sơn cách Lạc Dương ở phía đông nam thành Lạc Dương, xa xa phía dưới là một nhánh của dòng Dĩnh Thủy, nước chảy cuồn cuộn.
131 Ba bóng nhân ảnh trước sau từ trên một tảng đá lớn cao ba trượng nhảy xuống, lăn lông lốc vào trong bãi cỏ cao quá đầu gối, thở hồng hộc không bò dậy nổi.
132 Mắt thấy một võ sĩ kình trang sắp phá cửa xông vào, Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đã chuẩn bị đầy đủ để ứng biên với mọi tình huống, đột nhiên có tiếng vó ngựa từ phía cổng nam của thôn vang lên, đám kình trang đại hán do Đỗ Can Mộc dẫn đầu lập tức ngừng lục soát, toàn thần giới bị.
133 Bốn người nấp vào một chỗ trên đỉnh núi, xa xa khắp bốn phương tám hướng đều có từng đoàn người cầm đuốc di động như những con rồng uốn éo, hiển nhiên là bọn họ đã bị rơi vào giữa trùng vây.
134 Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng một trước một sau nhảy lên một cây cổ thụ cao sừng sửng giữa rừng, đảo mắt một vòng, thấy trước sau đều là ánh đuốc ngoằn ngoè như những con ác long đang lao tới, đường đảo tẩu hoàn toàn đã bị khóa chặt.
135 Lạc Dương sừng sửng đứng bên bờ nam Hoàng Hà, phía bắc Mang Sơn, phía nam Lạc Thủy, Hổ Lao phía đông, Hàn Cốc phía tây, bốn bề đều là núi non bao phủ, ở giữa là đồng bằng Lạc Dương, có bốn con sông Y, Lạc, Triền, Giản chảy qua, địa thế hiểm yếu, phong cảnh lại diễm lệ phi thường, đất đai phì nhiêu, khí hậu ôn hòa, giao thông cũng vô cùng tiện lợi.
136 Từ Tử Lăng bước xuống Thiên Tân Kiều, trở lại khu vực Nam thành, toàn thân thư thái dễ chịu lạ thường. Gã thật sự không muống gặp Đơn Uyển Tinh. Lúc này Lạc Dương như vừa bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài vậy, Ngựa xe đi lại như nước, nhiệt náo phi thường, trên đường có không ít người mặc Hồ phục, chắc là thương nhân đến từ Tây Vực.
137 Vương Thế Sung mặc quân phục đứng oai vệ trên đầu thuyền, Khấu Trọng và một số tướng lĩnh khác chia nhau đứng phía sau. Lớp thành ngoài của Lạc Dương đã hiện ra trước mắt, khí thế trang nghiêm.
138 Lưu Hắc Thát bá vai Từ Tử Lăng, cùng bước vào một cửa tiệm bán đồ tơ lụa. Hai người giúp việc niên kỷ còn khá trẻ, thấy hai người đi vào đều không bước ra đón tiếp, giống như chẳng hề để ý vậy, mặc cho Từ Tử Lăng và Lưu Hắc Thát vén màn cửa sau đi vào phía trong, sau khi đi qua một kho hàng nhỏ, thì tới một sân rộng, bên trong lại là một dãy phòng xá nữa.
139 Khấu Trọng định thần nhìn kỹ, trong lòng không khỏi thầm nhủ đúng là cha nào con nấy. Người này có tới bảy tám phần giống với Độc Cô Sách, nhìn bề ngoài cũng chỉ hơn Độc Cố Sách chừng vài tuổi, mặt mũi khá anh tuấn, nhưng chỉ nhìn khí độ hào hùng của y thì ai ai cũng đoán ai được y chính là phiệt chủ của Độc Cô phiệt, Độc Cô Phong.
140 Vương Thế Sung vừa thúc ngựa quay lại phía đám thuộc hạ vừa chau mày nói với Khấu Trọng: "Nếu hắn bày kế không thành, chúng ta chưa đánh đã lui thế này không phải sẽ làm trò cười cho cả thiên hạ hay sao?" Âu Dương Hi Di đi bên cạnh, Lang Phụng và Tống Mông Thu đi phía sau đều lộ thần sắc đồng ý.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Số chương: 50