181 Lý Tịnh ngạc nhiên: "Lý Tịnh này rốt cuộc đã làm chuyện gì không đúng mà khiến đệ vừa gặp đã nói ra những lời như vậy?" Khấu Trọng tức giận gằn giọng: "Làm chuyện gì các hạ tự biết.
182 Bạt Phong Hàn quay ngoắt người lại như một cơn gió, lưng thẳng vai căng, lập tức sinh ra một khí thế nhất phu dương quan, vạn quân nan vượt, từ xa đã khắc chế địch nhân.
183 Ba người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Phục Khiên long hành hổ bộ bước ra giữa ngự đạo, khóe miệng nở một nụ cười, từ người y toát ra một thứ khí thế không giận mà oai, bức ra xung quanh.
184 Đại Đường Song Long Truyện, Hồi 189 - VN thu quanfunction Truyendulieu_diem() {var selectObj = document. getElementById("chodiem");if (selectObj. options[selectObj.
185 Từ Tử Lăng đi theo Bất Sân, tiến sâu vào hậu viện. Dọc đường gã gặp không ít hòa thượng, nhưng người nào người nấy đều coi như không thấy, tựa hồ như họ đang chìm đắm trong cuộc đời tu hành thanh tịnh vô vi của mình vậy.
186 Âu Dương Hi Di, Khả Phong Đạo Nhân và Khấu Trọng cùng nhau rời khỏi thư trai. Khả Phong Đạo Nhân hỏi Khấu Trọng: "Nhìn thần tình Khấu tiểu huynh đệ hình như không thích cách thượng thư đại nhân dùng thế thân lắm thì phải?".
187 Tốc độ và thân pháp của Hồng Phất Nữ dường như đã nằm ngoài tưởng tượng của Khấu Trọng. Đáng sợ nhất là cây hồng phất trong tay nàng phối hợp một cách hoàn hảo với thân pháp tuyệt mỹ, khiến Khấu Trọng căn bản không có đường né tránh, còn thoái lui về sau thì chỉ càng khiến đối phương có thể triển khai thế công lăng lệ, đáng sợ hơn mà thôi.
188 Phong thái của Ngân Long Tống Lỗ vẫn như xưa, còn ái thiếp Liễu Thanh lúc nào cũng ở bên y như hình với bóng cũng vẫn đẹp mê hồn như xưa, tựa như một quả mật đào lúc nào cũng có thể chảy nước ra vậy.
189 Đổng Gia Tửu Lâu có cầu thang ở hai góc Đông Nam và Tây Bắc thông ba tầng dưới với nhau, còn thang lên tầng cao nhất lại ở giữa, phải đi qua hành lang của tầng ba thì mới lên được tầng bốn.
190 Nhất Quyền Dương Uy Trong sự chờ đợi của mọi người, Phục Khiên ung dung chậm rãi nói: "Hay là chúng ta lấy lan can làm chiến trường, ai bị bức nhảy xuống khỏi lan can thì coi như người ấy thua trận".
191 Trong sự chờ đợi của mọi người, Phục Khiên ung dung chậm rãi nói: "Hay là chúng ta lấy lan can làm chiến trường, ai bị bức nhảy xuống khỏi lan can thì coi như người ấy thua trận".
192 Khấu Trọng cởi dây buộc ngựa, nhảy lên phóng về nơi hẹn ước với Tống Kim Cương. Cảnh vật trên đường phố vẫn như trước, nhưng trong lòng gã không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác chán nản mất hứng.
193 Khi Thượng Tú Phương xuất hiện trước mắt chúng nhân như một tiên nữ trong một cảnh giáng hạ nhân gian, tất cả người trong đại sảnh, không phân biệt nam hay nữ, đều không thể rời ánh mắt khỏi danh kỹ nổi tiếng điên đảo chúng sinh này.
194 Hai người còn chưa ra khỏi cổng phủ, Khấu Trọng đã tóm tắt những lý do buộc bọn gã phải lập tức rời khỏi Lạc Dương cho Hư Hành Chi nghe. Hư Hành Chi kéo gã đến một gian khách sảnh không người, thong thả nói: "Khấu gia ngàn vạn lần không ên đi khỏi Lạc Dương lúc này, bằng không sẽ mất hết hy vọng tranh giành thiên hạ.
195 Bốc Thiên Chí thương nghị ổn thỏa mọi việc với hai gã rồi đi trước, để lại hai gã lưu lại trong tửu điếm. Trong tiệm chỉ có ba bàn là có khách nhân ngồi, nhưng do tất cả đều chơi đoán quyền hay hành tửu lệnh, người thua phải ngửa cổ uống cạn cả bát rượu lớn, thậm chí là hát vang một khúc nhạc, thế nên không khí rất náo nhiệt ồn ào, đến nổi cả xà nhà cũng rung lên.
196 Sắc trời âm u. Thành môn vừa mở cửa, Từ Tử Lăng đã đeo mặt nạ, thay một bộ trường bào màu lam, lập tức lắc mình biến thành kẻ trộm Hòa Thị Bích, dùng giấy thông hành chính thức, chậm rãi vào thành.
197 Khấu Trọng ngồi xuống đón lấy chung trà thơm do thủ hạ của Tống Kim Cương, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, cơ hồ như có điều gì suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Tạnh mưa rồi!”.
198 Từ Tử Lăng cùng Khấu Trọng đứng tách ra xa, chỉ lưu ý biến hoá xung quanh Vương Thế Sung. Tuy gã không thể thay đổi chiều cao, song trên đầu đã cố ý quấn một chiếc khăn võ sĩ màu đỏ, bộ y phục trên người cũng làm gã co vẻ béo lên một chút, nên trừ phi là người đặc biệt chú ý, bằng không cũng khó mà nhìn ra sơ hở, huống hồ mọi người đều tưởng rằng gã đã rời khỏi thành từ hôm qua rồi.
199 Gã và Trần Trường Lâm ngồi ở hai bên Linh Lung Kiều, đối diện là Hình Mạc Phi và hai kiều nữ Thổ Lỗ Hồn có đôi mắt biết nói, những người khác đề là đệ tử hoặc thân tín của những khách nhân ngồi ở các bàn giữa sảnh.
200 Trong tiếng cười ha hả, ngọn trường tiên dài hơn trượng bắn ra từ ống tay áo bên trái của Vương Bạc cơ hồ như bị lực phản chấn của đối thủ ép cho biến thành một con rắn dài uốn khúc, nhưng tốc độ rung lại lớn đến mức không hợp với lẽ thường, bởi vì với công lực mà y vừa thể hiện lúc nãy, đáng lẽ phải vượt trên Uất Trì Kính Đức một bậc mới đúng.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Truyện Teen, Xuyên Không
Số chương: 12